Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1112: Ngươi coi ta là gia súc à? (tt)

Chương 1112: Ngươi coi ta là gia súc à? (tt)Chương 1112: Ngươi coi ta là gia súc à? (tt)
Kế Ngôn cười nhạo một tiếng: "Bọn hắn cũng không dùng tới linh thạch, điểm ấy đệ cũng không biết à?"
Không dùng tới linh thạch thì linh thạch gì đó dĩ nhiên cũng sẽ không có.
Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, lắc đầu, vô cùng thất vọng, rất khinh bỉ Côn Ngải: "Quỷ nghèo!"
Sau đó hắn đằng không đi lên.
Tiếp đến Kế Ngôn cũng theo sát phía sau, tiêu sái rời đi.
Côn Ngải ngạc nhiên, trong lòng rất hoảng, há hốc mồm nhìn bóng lưng hai người rời đi: 'Công tử, cái này, giúp đỡ, giúp chúng ta..."
Trong lòng Côn Ngải vô cùng hốt hoảng, suýt nữa thì quỳ xuống.
Trước khi Tiêu Y rời đi còn mỉm cười nói với Côn Ngải: "Yên tâm đi"
Sau khi nói xong, hai bên vai mỗi bên một con linh sủng ngự kiếm đuổi theo hai vị sư huynh.
Côn Ngải nhìn Lữ Thiếu Khanh bọn hắn rời đi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Trong lòng ông ta bàng hoàng, không biết tương lai của bộ tộc mình sẽ như thế nào.
"Tộc trưởng, làm sao bây giờ?" Lãng Phong hỏi Côn Ngải.
Côn Ngải nhìn lên trên trời thật lâu mới lắc đầu thở dài: "Không biết."
Cuối cùng ông ta mới cắn răng nói: "Mọi người mau chóng chữa khỏi vết thương, chúng ta hai ngày nữa rời khỏi chỗ này."
Không biết Tế tư bộ tộc Khê Bích có giết tới hay không, rời đi là biện pháp tốt nhất.
"Nhưng mà, tộc trưởng, chúng ta có thể đi nơi nào?"
Côn Ngải lắc đầu, ông ta cũng không biết: "Chỉ có thể phó thác cho trời..."
"Rời đi?" Bỗng nhiên có người từ trên trời giáng xuống: "Các ngươi muốn rời đi đâu?"
Đám Côn Ngải nhìn người tới, lập tức quá sợ hãi: "Phản, phản đạo giả..."
Tiêu Y đuổi theo Lữ Thiếu Khanh, hiếu kì hỏi: "Nhị sư huynh, chúng ta không đi bộ tộc Khê Bích sao?"
"Đi, vì sao lại không đi?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Diệt cỏ tận gốc, có biết viết bốn chữ này không? Nếu không, để khỉ ngốc dạy muội."
Tiêu Y le lưỡi, sau khi đạt được câu trả lời khẳng định thì càng cười vui vẻ.
"Vậy sao không nói rõ với Côn tộc trưởng chứ?" Tiêu Y có chút không rõ: "Chẳng lẽ hắn đã làm gì có lỗi với huynh?"
"Đúng vậy á." Lữ Thiếu Khanh thành thật gật đầu: "Ai bảo nhà hắn nghèo như vậy, ta đã hù hắn rồi nhưng lại đem một cô nương ra qua loa cho xong, quá không hiểu đạo lý."
Tên không hiểu đạo lý nhất định phải dọa cho một trận.
Tiêu Y suy đoán: "Có lẽ bọn hắn là thực sự không bỏ ra nổi thứ tốt gì, vị tỷ tỷ kia cũng không tệ mà."
"Muội muốn cô nàng kia đi làm ấm giường cho muội à? Hay là khuynh hướng giới tính của muội không bình thường?" Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn qua Tiêu Y, ánh mắt khiến hai con linh sủng đang ngồi trên vai Tiêu Y trong lòng căng thẳng.
Đừng cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao.
Tiêu Y cười hắc hắc: "Làm ấm giường cho Nhị sư huynh cũng không tệ."
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Huynh có quan tâm không? Không quan †âm ta đánh chết muội ấy nhé."
Kế Ngôn cũng không quay đầu lại, tăng vài phần tốc độ: "Tùy."
Giọng nói dịu dàng của hai vị sư huynh dọa cho Tiêu Y run rẩy, đại Bạch thậm chí còn giật tóc Tiêu Y một cái, lặng lẽ ra hiệu cho Tiêu Y.
Tiêu Y vội vàng giải thích nói: "Nhị sư huynh, ý của muội là, nếu huynh đã định đi giết chết quái vật Tế tư của bộ tộc Khê Bích thì có thể nói cho Côn tộc trưởng, không cần để hắn nơm nớp lo sợ, ban đêm ngủ không yên."
"Không cho hắn chút động lực, bọn hẳn làm sao có thể tiến bộ?"
Một câu nói nhẹ nhàng của Lữ Thiếu Khanh đã khiến Tiêu Y nhận ra dụng tâm lương khổ của Nhị sư huynh.
Đây cũng là muốn tốt cho bộ tộc Định Ất.
Không hổ là Nhị sư huynh, xưa nay làm chuyện gì cũng không khiến người ta thất vọng.
Có một số việc đều khinh thường nói ra, đây mới là phong phạm đại hiệp.
"Muội cười cái quái gì?" Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy nụ cười khó hiểu của Tiêu Y liền xụ mặt mắng một câu: "Tăng thêm tốc độ, nếu để cho con quái vật kia chạy, muội chờ mà khóc đi."
Khoảng cách giữa hai bộ tộc bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích không tính là xa cũng không tính là gần.
Đối với những người như Côn Ngải, Cát Cửu, bọn hắn cô gắng chạy cũng phải mất hơn một ngày.
Còn đối với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn mà nói thì đơn giản hơn nhiều, nếu không phải vì chiếu cố Tiêu Y, bọn hắn đã sớm tới bộ tộc Khê Bích uống trà rồi.
Sau khi đi đến bầu trời bộ tộc Khê Bích, bên bộ tộc Khê Bích là một mảnh hiền hòa.
Nữ nhân trong tộc đang làm việc, có vài đứa trẻ đang tu luyện dưới sự dạy bảo của người già, vài đứa trẻ nhỏ hơn thì hi hi ha ha ở bên cạnh nhìn xem, hoặc là nhảy tới nhảy lui.
Cũng có vài thanh niên trai tráng đang xẻ thịt con mồi làm đồ ăn...
Trên dưới bộ tộc trông vô cùng bình an yên tĩnh, hoàn toàn không biết gì về tổn thất nặng nề của những tộc nhân đã đến bộ tộc Định Ất.
Lữ Thiếu Khanh bọn hẳn cũng không để ý đến những nhân loại bình thường này, ba người đi tới đằng sau bộ tộc.
Ra tới phía sau Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra sự khác biệt của bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích.
Bộ tộc Định Ất chỉ có một mình đại trưởng lão biết gương mặt thật của Tế †ư.
Còn người của bộ tộc Khê Bích thì khác, trên dưới bộ tộc Khê Bích đều biết Tế tư đại nhân của mình là cái quái gì?
Bởi vậy hang động của Tế tư bộ tộc Khê Bích không cần dùng sương mù màu đen che phủ mà trực tiếp mở rộng cửa hang, quái vật được xưng là Tế tư đang thoải mái nằm ngủ trong huyệt động.
Quái vật nằm ngáy o o vật thậm chí còn không phát giác được nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh quan sát một chút, nói: "Con quái vật này còn mạnh hơn con quái vật bộ tộc Định Ất rất nhiều."
Cho dù là hình thể hay khí thức đều mạnh hơn con quái vật bộ tộc Định Ất.
Tiêu Y nhìn thấy quái vật nằm sấp ngủ trông vẫn vô cùng vĩ đại thì sát ý lập tức lại tràn ra ngoài, rút trường kiếm ra nói: "Nhị sư huynh, để ta chém nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận