Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1866

Chương 1866
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Hồ Tuyết không kìm được cảm động.
Tên này nhìn không đáng tin cậy, hiện tại xem ra cũng tạm được.
Mình có thành kiến hơi sâu đối với hắn.
“Tiền bối...”
Hồ Tuyết cảm động, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Hơn nữa...” Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Ở khách sạn, một ngày năm vạn viên Linh thạch, cũng không thể cứ thế làm giàu cho người ta được.”
Sự cảm động của Hồ Tuyết dừng lại, không thể tin được nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
“Tiền bối, ngươi đừng nói với ta, ngươi xót linh thạch.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, một ngày năm vạn viên Linh thạch, so ma quỷ còn hung ác hơn.”
Sau đó dương dương đắc ý nói với Hồ Tuyết: “Thế nào? Cảm động không? Cũng không cần cảm kích ta trong lòng, ngươi chỉ cần cho ta chút linh thạch là được rồi.”
Hồ Tuyết rất thẳng thắn xoay người sang chỗ khác, chỉ coi như không nghe thấy lời này của Lữ Thiếu Khanh.
Cảm động gì đó coi như cho chó ăn đi.
Mình cũng là phạm tiện, thế mà chạy tới hỏi hắn cái này.
“Khì khì.”
Lữ Thiếu Khanh bên này đắc ý lắc đầu, tiếp tục tản bộ.
Hồ Tuyết buồn bực đi vào một bên, vừa định ngồi xuống tu luyện một phen thì phát hiện Tiêu Y và ba linh sủng bên này đang nằm trên nóc nhà, tay chân giang hình chữ đại, uể oải phơi nắng.
Hồ Tuyết cạn lời rồi, bốn tên này nhìn càng thêm không đáng tin cậy.
Có chuyện gì cũng đều là Lữ Thiếu Khanh ra mặt, bọn hắn chỉ ngồi một bên xem, nói cũng chẳng nói nhiều thêm một câu.
Các ngươi không sợ bị bán đi à?
Sau khi Hồ Yên sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn xong liền rời đi.
Trọng khoảng thời gian sau đó dường như quên mất luôn bọn hắn.
Chỉ chớp mắt đã năm ngày trôi qua, trong thời gian này, đừng nói Hồ Yên, ngay cả một con tiểu hồ ly đều không nhìn thấy.
Dường như nhóm người Lữ Thiếu Khanh đã bị bỏ quên ở chỗ này.
Tim Hồ Tuyết lại không kìm được bắt đầu thấp thỏm không yên.
Chuyện này có gì đó không đúng, khiến hắn ta cảm thấy rất không bình thường.
Hồ tộc phơi bọn hắn lâu như vậy, muốn làm gì?
Muốn thông qua việc này để giết chết nhuệ khí của Lữ Thiếu Khanh?
Hay là trong tộc đang còn tranh chấp xem xử lý đoàn người Lữ Thiếu Khanh như thế nào, đến bây giờ vẫn còn đang đấu nước bọn, không rảnh để ý tới bọn hắn?
Hoặc là nói, Hồ tộc đang có âm mưu gì, chờ đến thời điểm sẽ dùng thế lôi đình vạn quân đối phó bọn hắn?
Hay là Hồ tộc đang chuẩn bị linh thạch, đến lúc đó mua đứt đại Bạch và tiểu Bạch?
Mặc dù đại Bạch và tiểu Bạch không phải người Hồ tộc nhưng có thể thông gia, lỡ sinh ra được yêu thú tuyệt thế gì đó cũng cũng lấy lại đủ vốn.
Bất kể như thế nào, Hồ Tuyết mặc dù thân là người Hồ tộc nhưng giờ hắn ta đang nhất trí lợi ích với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh tiêu tùng hắn ta cũng không sống nổi.
Hồ Tuyết đi vào dưới cây nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên tàng cây, quay đầu nhìn sang phòng ốc phía xa xa sau lưng, Kế Ngôn xếp bằng ở phía trên.
Hắn ta bất lực chửi thề.
Đôi sư huynh đệ này không phải là của Viên tộc đấy chứ?
Bò lên nóc nhà, leo lên cây, trong phòng không hề thích vào chút nào.
Hồ Tuyết ngẫm lại cũng cảm thấy rất hợp lý, dù sao có vào hầu tử cũng thật sự rát tiện.
Rất phù hợp với tính cách của Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết đứng dưới tàng cây, vừa định nói ra lo lắng của mình thì Tiêu Y đã lanh lợi chui lên trên cây trước.
“Nhị sư huynh, ta cảm thấy có gì đó không ổn.”
“Có gì không ổn?” Hôm trước Lữ Thiếu Khanh đã đi tản bộ xong, mấy ngày nay chỉ nằm trên tàng cây, gác chân, rất hài lòng.
“Hồ ly tinh ấy.” Tiêu Y ôm tiểu Hắc, cười hì hì nói ra cái nhìn của mình: “Đã mấy ngày rồi? Một con hồ ly tinh cũng không thấy.”
Ngón tay Lữ Thiếu Khanh chỉ xuống phía dưới: “Phía dưới không phải có một con hồ ly tinh sao?”
Hồ Tuyết im lặng, hồ ly tinh, hồ ly tinh, ai dạy ngươi bất lịch sự vậy?
Hồ ly tinh thì sao?
Hồ ly tinh bới mộ tổ tiên nhà ngươi sao?
Tiêu Y hắc hắc nói: “Không phải hắn, là con hồ ly lẳng lơ tinh kia, nhiều ngày như vậy, cũng không thấy nàng, không phải là đang thương lượng xem đối phó chúng ta như thế nào đấy chứ?”
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Bình thường thôi, chắc lúc này đang thương lượng xem dùng cái giá như thế nào để bán đứng chúng ta.
Tiêu Y sau khi nghe xong, không có phản ứng quá lớn, chỉ là gật gật đầu: “Ờ.”
Hồ Tuyết ở phía dưới suýt chút nữa đụng đầu vào cây.
Ờ, ờ.
Ờ cái rắm, các ngươi ngoại trừ chữ ờ còn có chữ khác không?
Hồ Tuyết không nhịn được: “Tiền bối, cẩn thận một chút, nơi này, không phải đất lành.”
Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, vô cùng đồng ý với Hồ Tuyết: “Không sai, chắc chắn phải làm chút gì đó, ta đi tu luyện đây.”
Sau khi nói xong, thân ảnh lóe lên, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Trong Thời Quang Ốc, nơi này vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Sau khi đi vào, Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút chung quanh.
Nơi này mang đến cho hắn một cảm giác giống một gốc cây khô héo đang chậm rãi khôi phục sinh cơ.
Một màu xanh biếc giống như khôi phục lại, cũng giống như đang tỏa ra cuộc đời mới.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên quan tài trên mặt bàn.
Nơi này linh khí nồng đậm, hóa thành sương trắng nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng lưu động.
Chúng chảy ra từ quan tài, rơi vào trong mắt Lữ Thiếu Khanh, để lộ ra vài phần thần bí.
Và cũng thần thánh!
Không sai, Lữ Thiếu Khanh thấy được sự thần thánh trên cỗ quan tài này.
Quan tài được linh khí chảy xuôi qua dường như tản mát ra ánh sáng rạng rỡ thanh khiết.
Quan tài cùng thi thể có mối quan hệ, bình thường hay kèm theo hình dung từ như âm lãnh, nặng nề, sợ hãi, quỷ dị vân vân.
Nhưng quan tài trước mắt lại không hề có chút liên quan đến những điểm đó.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lữ Thiếu Khanh yên tâm.
Chí ít, nhìn cảm thấy không giống người xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận