Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 993. Sư đệ hung tàn của Kế Ngôn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt Lữ Thiếu Khanh lạnh lẽo, đã ra tay, chắc chắn không thể thủ hạ lưu tình, giết gà dọa khỉ.Mặc Quân kiếm lại một lần nữa vung ra.Không Hỏa!Từng đóa hỏa diễm màu đen trắng đột nhiên xuất hiện mang theo sát cơ trí mạng lao thẳng về phía Tế Hoành.Hỏa diễm đen trắng như bông tuyết nhẹ nhàng rơi lên người mấy người Tế Hoành.Trong nháy mắt, vô số đạo kiếm ý bộc phát trên hỏa diễm.Kiếm quang xé rách thân thể của bọn hắn, kiếm ý phá hủy linh hồn bọn hắn.Tế Hoành kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn ta dốc hết sức cũng không cách nào giải quyết được kiếm ý tứ ngược trong cơ thể.Cuối cùng nhục thân của hắn ta sụp đổ thì nguyên anh lập tức rời khỏi cơ thể muốn chạy khỏi nơi này.Nhưng Lữ Thiếu Khanh đã sớm có phòng bị, thân hình lóe lên, vung tay lên, phong tỏa không gian xung quanh, nhẹ nhõm tóm lấy nguyên anh của Tế Hoành trong tay.Mấy người khác chẳng qua chỉ là Kế Đan kỳ, thực lực thấp, lần lượt kêu thảm rồi tắt thở.Những thi thể vết thương chồng chất, máu me đầm đìa ngã xuống, đập ầm ầm trên mặt đất, cũng nện mạnh vào tim những người khác.Gần như chỉ trong chớp mắt, Tế Hoành Nguyên Anh kỳ tầng ba đã bị giết, nguyên anh rời cơ thể bỏ trốn cũng không thể chạy thoát.Nguyên anh Tế Hoành đang ở trong tay Lữ Thiếu Khanh như một con búp bê nhỏ hình người, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, liều mạng giãy dụa.Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm đứng đó, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, ánh mắt lạnh như băng khiến trong lòng rất nhiều người hoảng sợ.Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, chậm rãi giơ nguyên anh của Tế Hoành lên, Tế Hoành như biết đại họa giáng xuống đầu, vội vàng cầu xin tha thứ, vạn phần hoảng sợ.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh càng thêm lạnh lẽo, thần thức tuôn ra, nhẹ nhàng xóa bỏ ý thức của Tế Hoành.Nhan Thục Nhã cảm nhận được cỗ thần thức kia, kinh ngạc đến mức suýt kêu lên.Nàng ta ấn tượng sâu sắc, thậm chí, nàng ta còn đột nhiên cảm thấy đầu mình đang đau lên.Ngay trước mặt mọi người Lữ Thiếu Khanh hấp thu nguyên anh của Tế Hoành, không chừa lại chút nào.Sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, tròng lòng ứa ra hàn khí.Quá hung tàn.Hắn thật sự là nhân tộc sao?Thánh tộc chúng ta còn không hung tàn được như vậy.Giết người không nói, ngay cả nguyên anh cũng không buông tha, làm vậy, Tế Hoành chỉ có thể đi đầu thai thôi.Nhưng, màn tiếp theo làm cho tất cả mọi người càng thêm sợ hãi.Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, một thứ màu trắng nhạt, gần như trong suốt từ trong cơ thể Tế Hoành xuất hiện, bị hắn khống chế trong tay.Tiếp theo, bàn tay Lữ Thiếu Khanh siết lại.Mọi người dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tế Hoành, linh hồn của hắn ta cũng không trốn thoát, cứ thế biến mất.Kết cục của những người khác cũng vậy, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vung tay lên, linh hồn của mấy người kia cũng tiêu tán trong tiếng kêu thảm thiết, trở về thiên địa.Khu Hổ cảm thấy hai chân mình run rẩy, trong lòng hắn ta thầm kêu may mắn, may là ban nãy không nhân cơ hội xuất thủ nếu không kết cục của hắn ta cũng giống Tế Hoành rồi.Sắc mặt Hình Trì trắng bệch, há to mồm, không thốt ra được nửa chữ.Hắn ta coi như đã biết vì sao Nhan Thục Nhã lại kiêng kỵ Lữ Thiếu Khanh đến như vậy.Tên này còn hung ác tàn bạo hơn sư huynh hắn.Nhan Thục Nhã cũng hoảng sợ không thôi, nàng đột nhiên cảm thấy mình có thể sống sót thật sự là quá may mắn.Tuyệt đối là tổ tông phù hộ, nếu không ngay cả tư cách đầu thai nàng ta cũng không có.Sau khi Lữ Thiếu Khanh làm xong tất thảy thì thần sắc lạnh nhạt, một lần nữa quét mắt nhìn đám người, nhàn nhạt hỏi: “Còn có ai muốn xuất thủ không?”Nghĩ nghĩ, Lữ Thiếu Khanh lại vung mạnh tay, kiếm quang rơi xuống, mấy cỗ thi thể mất đi khí tức trở thành máu thịt vụn, tiếp theo là ánh lửa cháy lên, trong không khí lan tràn mùi thịt nướng, cuối cùng hóa thành tro tàn bay trong gió.Tĩnh mịch, mặc dù ở hiện trường còn hơn ba mươi người nhưng không ai dám kêu lên một tiếng.Cho dù là hít thở cũng cẩn thận từng li từng tí.Không ít người lặng lẽ nuốt nước bọt, sinh lòng thoái ý.Phần thưởng tuy tốt, nhưng mạng nhỏ chỉ có một, có mạng mới có thể nhận được.Lữ Thiếu Khanh chấn nhiếp đám người, sau đó hô to: “Còn không mau chạy ra đây, ở trong đó đi ị à?”Bón dáng Kế Ngôn xuất hiện, nhìn thấy Kế Ngôn lạnh lùng, đám người càng thêm sợ hãi.Cặp sư huynh đệ này đều không phải dạng lượt thiện.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn mặc kệ đám người, cả hai bay lên không trung nhanh chóng biến mất trong ánh mắt của mọi người.Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi liền thúc giục Kế Ngôn: “Nhanh lên, nhanh lên...”Kế Ngôn lạnh nhạt vô cùng: “Vội cái gì? Không phải nói chỉ cho phép đệ xuất thủ với người Nguyên Anh kỳ trở xuống sao?”“Nguyên Anh kỳ, huỳnh còn sợ cái gì?”Thánh Chủ định lợi dụng hai người bọn họ làm đá mài đao, để tôi luyện đệ tử Thánh địa một phen.Mà đối thủ cảnh giới Nguyên Anh kỳ, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ Kế Ngôn cũng không sợ.Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Có phải huynh bị ngốc không vậy? Người ma tộc vừa nhìn đã biết không trọng chữ tín, đến lúc đó phát hiện không đánh lại được chúng ta, huynh nói mấy Hóa Thần kia có xuất thủ không? Hơn nữa, nhân số của bọn hắn đông đảo, xa luân chiến thôi cũng đủ đánh chết chúng ta rồi. Mộc Vĩnh đáng chết, ngươi chờ đó cho ta.”Lữ Thiếu Khanh trong lòng phẫn hận không thôi, một lần lại một lần hỏi thăm Mộc Vĩnh.Hận không thể khiến toàn thân Mộc Vĩnh thành bột phấn.Đối mặt với tình cảnh trước mắt, Kế Ngôn không chút lo lắng, hắn ta cười: “Như thế cũng tốt, chúng ta có thể được đại chiến thoải mái một phen.”Chiến đấu, là chuyện Kế Ngôn thích nhất, cảm ngộ từ trong chiến đấu nâng cao thực lực của mình. Hết chương 993.

Bạn cần đăng nhập để bình luận