Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 280 - Ngươi giết nàng ta thì sau này ngươi phải làm sao?



Chương 280: Ngươi giết nàng ta thì sau này ngươi phải làm sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLần này Thiều Thừa không nuông chiều Lữ Thiếu Khanh nữa, dù hiện tại hắn đã bị thương khắp người.Ông thở phì phì đánh Lữ Thiếu Khanh kêu đau oai oái.Tiêu Y ở bên cạnh xem, vừa vui mừng vừa đau lòng.Nhị sư huynh thật là, đến nước này rồi còn miệng tiện, trêu chọc sư phụ, không phải tự tìm đau khổ sao?Nàng chạy đến bên cạnh Kế Ngôn, hỏi: “Đại sư huynh, có muốn khuyên nhủ sư phụ không?”Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên cây nhắm mắt lại, không thèm liếc xuống dưới lấy một cái, đã quen với cảnh tượng này rồi. “Yên tâm đi, không chết được.”“Nếu có chuyện gì, sư phụ sẽ không ra tay với hắn.”Được rồi, nếu Đại sư huynh cũng nói vậy thì cứ ngồi yên xem kịch đi thôi.Cũng không mấy khi được nhìn thấy bộ dạng này của Nhị sư huynh đâu.Đã nghiền. Dễ chịu.Nhìn Lữ Thiếu Khanh đau khổ, Tiêu Y đang nghĩ không biết có nên chụp một tấm ảnh giữ làm kỷ niệm không.Về sau, nếu bị Nhị sư huynh bắt nạt, có thể lấy ra xem, an ủi chính mình một chút.Nhưng nghĩ một hồi, nàng cảm thấy vẫn nên từ bỏ thôi.Nếu bị Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòi phát hiện ra, sẽ rơi vào kết quả rất thê thảm.Thiều Thừa đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, nằm ngoài dự kiến của Tiêu Y, sau khi bị đánh một trận, Lữ Thiếu Khanh lại có thể đứng dậy.Tiêu Y trợn tròn hai mắt, khiếp sợ không gì sánh nổi. “Cái này… đánh một trận còn có thể chữa thương sao?”Kế Ngôn mở to mắt, hai mắt lấp lánh hiểu rõ, rồi lại nhắm mắt lại, giải thích cho sư muội: “Vốn là không chết được, sư phụ cũng tiện thể trị liệu cho hắn thôi.”Chưa hết, lại bổ sung một câu “Lấy danh nghĩa là dạy dỗ.”Đã hiểu.Trong lòng Tiêu Y ấm áp.Thì ra sư phụ vẫn yêu thương Nhị sư huynh.Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, mặt nhăn như vừa cho chó ăn: :”Sư phụ, ngài đánh mông con trước mặt người ngoài như thế, nàng ta lại càng không thể sống.”“Nhất định phải giết!”Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí muốn giết Tuyên Vân Tâm diệt khẩu.Chuyện bị đánh này quá mất mặt.Người nhà biết thì thôi đi, người ngoài biết thì không thể giữ.Tuyên Vân Tâm thấy Lữ Thiếu Khanh đang xoa xoa mông, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy sảng khoái.Tên hỗn đản nhà ngươi cũng có ngày hôm nay.Nàng ta còn cố ý nói: “Hừ, dù có giết được ta, chuyện ngươi bị đánh cũng không thể thay đổi được.”“Hỗn đản. Ngươi còn dám nhìn, xem ta làm thịt ngươi.”Lữ Thiếu Khanh nổi giận lôi đình, tai nạn xấu hổ này không thể truyền ra được.Trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh bay lên nhắm thẳng vào Tuyên Vân Tâm.Chát!Nhưng trường kiếm lại bị Thiều Thừa nắm chặt. Ông lắc đầu, lần nữa nghiêm túc nhắc lại: “Không thể giết nàng ta!”Lữ Thiếu Khanh không hiểu: “Sư phụ, ngài nói không giết nàng ta, ngài phải cho con một lý do chứ!”Tuyên Vân Tâm cũng rất tò mò, không hiểu vì sao Thiều Thừa lại giúp mình?Nàng ta tự nhận đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thiều Thừa, không có bất kỳ liên hệ gì với Thiều Thừa.Thiều Thừa nhìn Tuyên Vân Tâm, lại nhìn sang Lữ Thiêu Khanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: “Ngươi đã lấy đạo tâm ra thề ngươi thích nàng ta rồi, tình cảm ngươi dành cho nàng ta sâu đậm như thế, ngươi lại muốn giết nàng ta, sau này ngươi phải làm sao?”Thiều Thừa vừa dứt lời, dù là Kế Ngôn cũng mở mắt.Sắc mặt Tiêu Y có hơi cổ quái.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lại càng cổ quái hơn.Mà Tuyên Vân Tâm thì nhìn Lữ Thiếu Khanh một cách đầy phức tạp.Tên hỗn đản này thích nàng sao?Tuyên Vân Tâm rất tự tin vào mị lực của mình.Nhưng nàng ta không có lòng tin với người trước mắt này.Lữ Thiếu Khanh trước mặt đây là một tên hỗn đản.Nàng ta không tin Lữ Thiếu Khanh vừa thấy mình đã yêu.Người này còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng, hành vi vô sỉ bề ngoài chỉ là để che giấu bộ mặt thật đáng sợ bên trong.Loại người này không thể vừa thấy đã yêu, thậm chí còn không thể tùy tiện dễ dàng thích một người.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh. Nàng ta muốn xem thử xem Lữ Thiếu Khanh sẽ nói gì.Thiều Thừa ném trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh trả cho hắn, nói: “Bớt làm chuyện hồ đồ này đi.”Ánh mắt Thiều Thừa đầy lo lắng.Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông hiện thân.Chủ yếu là vì sợ nhị đồ đệ này sẽ làm loạn.Đã thích người ta rồi còn muốn xử lý người ta nữa.Thiều Thừa chỉ lo sau này đạo tâm của Lữ Thiếu Khanh sẽ có vấn đề.Bởi vậy, ông kiên quyết phản đối Lữ Thiếu Khanh giết Tuyên Vân Tâm.Lữ Thiếu Khanh giở khóc giở cười, đây là trò chơi mặt chữ của mình thôi mà.Chỉ thấy Thiều Thừa tràn đầy lo lắng, Lữ thiếu Khanh lắc đầu nói với sư phụ: “Sư phụ, ngài yên tâm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới đạo tâm của con.”“Nói hươu nói vượn, ngươi nói không có ảnh hưởng thì là không có ảnh hưởng à?”Mặc dù biết nhị đồ đệ của mình tâm tư kín đáo, sẽ không phạm sai lầm với những chuyện thế này.Nhưng thân làm sư phụ, ông không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện.Để Lữ Thiếu Khanh giết Tuyên Vân Tâm ở đây, sau này nhỡ đạo tâm hắn xảy ra vấn đề thì hết thảy đã quá trễ rồi.Lại nói, đại khái ông hiểu được vì sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn giết Tuyên Vân Tâm.Mục đích chủ yếu là vì chấm dứt hậu hoạn.Mà với Thiều Thừa thì mục đích này không đáng nhắc tới.Đồ đệ mình làm như vậy chính là vì ngày tháng sau này.Thiều Thừa kiên quyết: “Tóm lại, ta không cho phép ngươi giết nàng ta.”Lữ Thiếu Khanh không có cách nào khác, chỉ có thể nói thật với Thiều Thừa. “Sư phụ, con đã nói là không sao rồi.”“Lời thề lúc trước con nói, ý là thích linh thạch của nàng ta.”Đáng chết.Tuyên Vân Tâm thầm mắng lớn.Nàng biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là chơi câu chữ.Cái tên hỗn đản này.Nàng ta nên nghĩ ra từ trước rồi chứ.Ghê tởm. Trong lòng lại có thêm vài phần thất lạc.Đáng chết.Tuyên Vân Tâm bỗng cảm thấy rất bực bội.Không ngờ mình còn không hấp dẫn bằng linh thạch nữa.Điều này khiến cho nàng ta bị đả kích thật sâu, trong lòng cực kỳ nổi nóng.Nàng ta chỉ hận bây giờ mình không động đậy được, nếu không nhất định phải liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận