Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1402: Đại ca, ngươi tìm ai? (tt)

Chương 1402: Đại ca, ngươi tìm ai? (tt)Chương 1402: Đại ca, ngươi tìm ai? (tt)
"Đại ca, ngươi gọi ai vậy? Ở đây không có người quen của ngươi nhỉ?"
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh lén nói thầm, suy đoán, lẽ nào là tiểu đệ Tử Quỷ?
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu thoáng nhìn qua, trên tay mình không có Trữ Vật giới chỉ, giờ đang ở trạng thái thần thức nên hắn không có gì, ngay cả Mặc Quân kiếm hắn cũng không thể nào triệu hoán ra.
"Hay mọi người cứ thế rời đi, ngươi đi tìm người của ngươi, thế nào?"
Hảẳn vừa dứt, bóng đen đột nhiên hung hăng nhào tới, như một con ác khuyển, vô cùng hung ác nhào tới trước mặt.
"Rầm!" Một tiếng đụng cho Lữ Thiếu Khanh liên tục bay ngược.
"Phụt!" Năng lượng tinh thuần hóa thành máu tươi bị Lữ Thiếu Khanh liên tục phun ra.
Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến hỏng rồi, thế này cần phải ăn bao nhiêu mới có thể bù lại cho được chứ?
Nhưng nhìn đối phương cường hãn, Lữ Thiếu Khanh không thể không nhịn xuống.
"Đại ca, ngươi đừng đánh ta, oan có đầu nợ có chủ, ngươi thấy được không?"
Lữ Thiếu Khanh có ý đồ tiếp tục bình tĩnh nói chuyện nhưng bóng đen không để hắn vào mắt.
Hắn ta một lần nữa chém giết tới, như một con trâu điên liên tục đâm cho hẳn bay ngược.
Lần này, cơ thể Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa rách thành hai mảnh, năng lượng tinh thuần khổng lồ phun ra.
"Cái ông nội ngươi!" Lữ Thiếu Khanh nổi giận: "Nghe không hiểu tiếng người đúng không?"
Cho thể diện mà không cần đúng không?
Biết bóng đen muốn hạ tử thủ với hắn, Lữ Thiếu Khanh bị ép đến góc đường, không còn đường để lui.
Nếu đã không có đường lui vậy thì đành liều mạng vậy.
Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, bay thẳng về phía bóng đen.
Ở nơi như thế này, pháp thuật, pháp khí đều vô dụng, chỉ dựa vào va chạm sức mạnh đơn thuần.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh dám chủ động ra tay với mình, con mắt hắc ám chuyển động một chút, giống như vô cùng khinh thường.
Nó cũng hung hăng đụng tới.
"Râầm!"
Hai người đụng vào nhau, trên người Lữ Thiếu Khanh đột nhiên bộc phát ra một cỗ sức mạnh.
Cỗ sức mạnh bộc phát trên người Lữ Thiếu Khanh không thuộc về Lữ Thiếu Khanh mà giống như phụ trên người Lữ Thiếu Khanh, đột nhiên bạo phát ra, như dao đâm vào trong cơ thể bóng đen.
Sức mạnh đột nhiên bộc phát, cho dù là Lữ Thiếu Khanh hay bóng đen đều vội vàng không kịp chuẩn bị.
Phần bụng của cơ thể bóng đen trực tiếp vỡ ra, năng lượng tỉnh thuần điên cuồng mãnh liệt lao ra.
"Gừt Bóng đen đau đớn rống lên giận dữ như dã thú giãy giụa, đau đớn khiến nó trở nên điên cuồng.
"Đáng chết, ta phải khiến cho tàn hồn này của ngươi bị tiêu diệt triệt để."
Nó giãy giụa, muốn hoàn toàn lui ra sau.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh làm sao có thể để nó được như ý nguyện.
Bóng đen rất cường đại, sức mạnh ở chỗ này có thể so với một con bạo long, để nó tấn công mình vài lần nữa, chắc chắn hắn sẽ bị tung cho mảnh vụn đầy trời.
Mặc dù hắn không biết cỗ sức mạnh trên người mình là từ đâu tới nhưng cũng đủ để đối phó với bóng đen trước mặt rồi.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, hóa thân thành bạch tuộc kẹp chặt lấy bóng đen: "Đừng nhúc nhích, chúng ta cùng nhau thân cận một chút nào."
"Sâu kiến, buông ra!"
Bóng đen ra sức giấy giụa, sức mạnh cường đại bộc phát, không ngừng đánh thẳng vào Lữ Thiếu Khanh, ý đồ tránh thoát khỏi trói buộc của Lữ Thiếu Khanh, khiến Lữ Thiếu Khanh vô cùng đau đớn.
"Móa nó, ngươi có thể an phận một chút không?"
Toàn thân Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới chỉ còn miệng là có thể động đậy, hắn giận dữ mắng bóng đen: "Bình tính một chút được không?”
"Làm người sao cứ kích động như vậy làm gì?"
"Đừng giấy giụa như heo có được không hả, móa, ta cũng vất vả lắm đấy." "Gừ!" Dường như bóng đen càng tức giận hơn, lại nổi giận gầm lên một tiếng: "Sâu kiến, đáng chết!"
Hai mắng trắng bệch nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh ứa ra hàn khí.
Trong lòng hắn toát ra một suy nghĩ, địa vị tên này chắc chắn rất lớn, thậm chí có thể là tồn tại đẳng cấp cao hơn.
Nhưng đã đến bước này rồi, cho dù có sợ, cũng không thể sợ.
Không cần biết ngươi là đại nhân vật gì, không cần biết ngươi có địa vị lớn gì, bây giờ muốn giết chết hắn tức là kẻ địch của hắn.
Nếu là kẻ địch, vậy thì phải giết chất.
Càng nghĩ càng mạnh bạo, Lữ Thiếu Khanh há miệng cắn lên vai bóng đen một cái. Cái cắn này khiến cho bóng đen đau đến mức một lần nữa gầm rú, giấy giụa lợi hại hơn.
Còn Lữ Thiếu Khanh bên này thì mắt sáng lên.
Một cỗ năng lượng tinh thuần từ trong miệng hắn tràn vào, nuốt xuống bụng.
Vết thương ban nấy bị đụng gây ra lập tức đỡ hơn nhiều, tinh thần sáng láng, toàn thân từ trên xuống dưới trở nên càng thêm có khí lực.
Tứ chỉ càng có thể kẹp chặt bóng đen hơn.
Nếu đã vậy thì không cần khách khí nữa.
Dù sao đến trình độ này, không cần biết ngươi là thứ gì, có thể ăn được là được. Lúc này Lữ Thiếu Khanh thả lỏng bụng, thôn phệ từng ngụm lớn năng lượng của bóng đen.
Nếu như đặt ở bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không làm, bởi vì làm thế này giống như hút máu vậy.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở trạng thái năng lượng, hút được thì ngu hay sao mà không hút.
"Gừi"
Bóng đen dường như bị kinh trụ, nó không thể nào ngờ được rằng lại có thể có người có thể thôn phệ năng lượng của nó.
"Ngươi, ngươi, không thể nào."
Bóng đen lập tức giấy giụa lợi hại hơn, nhưng Lữ Thiếu Khanh càng hút càng có lực, bên này lên bên kia xuống, so sánh ra, sức mạnh của bóng đen đang dần dần yếu đi. Cũng không biết trôi qua bao lâu, rất nhanh, bóng đen dừng giấy giụa, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cơ thể bóng đen như trở nên mềm nhũn, giống như cơ thể đã bị rút sạch vậy.
Hết rồi à?
Lữ Thiếu Khanh buông miệng ra, bóng đen đã không còn năng lượng để hắn thôn phệ nữa.
Lữ Thiếu Khanh lại nhìn về phía đôi mắt của bóng đen, sau khi dùng sức thêm một chút nhưng phát hiện bóng đen thật sự không thể động đậy được, không hề có động tĩnh gì, lúc này hắn mới buông lỏng tứ chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận