Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1534

Chương 1534Chương 1534
"Thê!" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Giản Bắc nói: "Ngươi nhất định phải thề."
Cam đoan của người Trung Châu không thể tin được.
Vì muội muội, Giản Bắc không nói hai lời, lập tức thề.
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, chậm rãi đứng dậy.
Đám người hết sức tò mò, trừng to mắt, muốn nhìn thử xem Lữ Thiếu Khanh có cách gì.
Đây là thiên kiếp, không phải tồn tại khác.
Thiên kiếp một khi bắt đầu, người bên ngoài khó mà nhúng tay, trừ phi là thiên đạo đích thân tới, nếu không ai đi cũng đều phải chết. Lữ Thiếu Khanh đi ra hai bước, hét lên với bầu trời: "Người trong nhà, nhẹ một chút, làm cho có được rồi."
Sau đó võ vỗ tay, một lần nữa ngồi trở lại.
"Đại ca, cứ như vậy?" Giản Bắc choáng váng.
"Đúng vậy, không thì sao chứ?"
"Phụt!"
Giản Bắc quỳ xuống.
Ánh mắt đám người nhìn qua Giản Bắc tràn đầy đồng tình.
Gặp kẻ lừa gạt rồi.
"Đại ca, ngươi không tử tế" Giản Bắc gầm thét.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Ai không tử tế? Ta đã gọi bảo thiên kiếp nhẹ một chút rồi, ngươi không nghe thấy sao?" Giản Bắc càng thêm u oán, ngươi coi ta là trẻ con lên ba à?
Nói giống như ngươi thật sự quen biết thiên kiếp vậy.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung ngồi xuống, lộ ra vẻ vô cùng nhẹ nhõm bình tĩnh: "Được rồi, ngươi chờ thấy kết quả đi."
"Yên tâm đi, ta chào hỏi rồi."
"Nếu muội ta vẫn không ổn thì sao?" Giản Bắc càng thêm u oán, oán khí nồng đậm giống như muốn thôn phệ Lữ Thiếu Khanh vậy.
"Ngươi xem, ta nói ngươi là đệ đệ Mị Càn ngươi cứ không tin, có ai đứng trông ngóng muội muội mình không ổn như vậy không chứ."
Giản Bắc thổ huyết, hung tợn nhào tới: "Ta phải liều mạng với ngươi." Lữ Thiếu Khanh nhấc một chân lên, ngăn cản Giản Bắc: "Được rồi, đạo thiên kiếp thứ chín, ngươi biết là cái gì không?"
"Tâm Ma kiếp, ta chào hỏi rồi, ngươi thử nhìn xem đi, nếu không được, ta không lấy linh thạch của ngươi nữa."
Không được?
Không được, em gái ta cũng không còn nữa.
Giọng Mị Phi truyền tới: "Ha ha, cười chết người."
"Giản Bắc, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như thế, cười chết người."
"Tâm Ma kiếp, đây chính là cửa ải khổ sở nhất trong thiên kiếp, còn chào hỏi, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?"
"Thiên đạo là ca ta, ngươi khách khí với ta một chút, nếu không sau này lúc ngươi độ kiếp sẽ khóc đấy." Mị Phi nghe vậy, càng cười ha ha, cười đến muốn rớt con mắt ra ngoài.
Ngay cả Mị Càn cũng âm thầm cười lạnh.
Nếu là chuyện khác còn dễ nói, không chừng sẽ có người tin.
Nhưng chuyện chào hỏi thiên kiếp, bảo thiên kiếp nhường một chút, cho dù là trẻ con ba tuổi cũng chẳng tin.
Rất nhanh, thiên kiếp rơi xuống, thanh thế không lớn, lại mang đến cho linh hồn người ta áp lực nặng nề.
Giản Nam lại một lần nữa bị đánh trúng, máu tươi vẩy ra, cả người một lần nữa bay ngược, khí tức uể oải, trạng thái lại một lần nữa bị trọng thương.
Tiếp theo, sắc mặt của nàng ta biến đổi, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, một cỗ khí tức suy bại phát ra. Tâm ma đột kích!
Giản Bắc nhìn thấy tim như muốn nát ra rồi.
Tâm ma kiếp không độ được, hơi không cẩn thận một chút sẽ tan thành mây khói.
Coi như có thể giữ được mạng nhỏ, ngày sau cũng bị phế.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giời" Giản Bắc một lần nữa đi qua đi lại: "Trạng thái tiểu muội vốn không tốt, thời gian lại ngắn như vậy, không kịp khôi phục."
"Đáng ghét, thiên kiếp này khó độ vậy sao?"
Làm thế lực lớn, có tâm đắc của thế hệ trước, là con cháu dòng đích, dĩ nhiên Giản Bắc có hiểu biết đối với thiên kiếp.
Hắn ta thật sự hiểu được sự kinh khủng và đáng sợ của Tâm ma kiếp.
Cũng biết muốn vượt qua khó khăn dường nào.
Nhưng, không còn cách nào khác, không ai giúp được Giản Nam.
Giọng Mị Phi lại truyên tới: "Tâm Ma Kiếp, không dễ độ, nhìn dáng vẻ này của nàng ta không hề tốt đẹp gì, Giản Bắc, không bằng ngươi bảo hắn cầu xin trời cao đi?"
Trong lòng Giản Bắc thấy phiền, từng có kích động muốn đánh chết Mị Phi.
Ta bị lừa vốn đã đủ phiền rồi, ngươi còn ở đây ồn ào bà tám, Tiêu Y muội muội nói không sai, miệng của ngươi đúng là mẹ nó thối quá.
"Bà cô già muốn đánh cược không?" Lữ Thiếu Khanh mở miệng trước: "Lại cược một trăm triệu, có dám hay không?"
Bà cô già?
Mị Phi tức giận đến mức tóc tai dựng thẳng đứng, chỉ bằng câu nói này, nàng ta không thể sợ được.
Nàng ta nhất định phải liều mạng với tên khốn kiếp này.
"Đến đi..."
Nhưng lúc nàng ta vừa định đánh cược với Lữ Thiếu Khanh, Mị Càn bỗng nhiên mở miệng: "Đáng ghét, vì sao?"
Cái gì?
Mị Phi trong lòng giật nảy mình, lập tức nhìn về phía Giản Nam thì phát hiện Giản Nam vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ, không nhúc nhích, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trạng thái không tốt.
Nàng ta không hiểu: "Ca ca, thế nào?" Mị Càn không có phản ứng, mà nhìn chòng chọc vào Giản Nam.
Thấy vậy, Mị Phi cũng một lần nữa quan sát Giản Nam.
Ổn định lại tâm thần, Mị Phi cũng phát hiện không thích hợp.
Khí tức suy bại trên người Giản Nam đang dần dần yếu bớt.
Rất nhỏ, nếu như nàng ta không cẩn thận một chút thì căn bản không phát hiện được.
Mà điều này có nghĩa là, tình hình của Giản Nam đang phát triển theo tình huống tốt hơn.
Sắc mặt Mị Phi trắng bệch, cứ tiếp tục như vậy, Giản Nam sẽ độ kiếp thành công.
Mị Phi không kìm được nhìn về phía đại ca mình, phát hiện vẻ mặt Mị Càn vô cùng khó coi, hắn ta đã sớm phát hiện.
Tình hình Giản Nam cũng nhanh chóng bị những người khác phát hiện, Giản Bắc bên này sắc mặt vui mừng.
Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: "Đã nói rồi, bình tĩnh một chút."
"Ta đã chào hỏi trên đó rồi, còn có gì phải lo lắng chứ?"
Lời này làm cho tất cả mọi người bán tín bán nghi.
Giản Bắc vừa nhìn muội muội mình, vừa hiếu kì hỏi: "Đại ca, đây là sự thực sao?"
"Nói nhảm, ta chưa từng gạt người. Phụ thân của tên mập đó thực ra đưa tin bị sót mất một ưu điểm của ta." Lữ Thiếu Khanh hung tợn trừng mắt Quản Đại Ngưu: "Mập, ngươi trở về nói cho cha ngươi, ta ở Tê Châu còn một danh hiệu nữa, tiểu lang quân thành thật, bảo ông †a nhớ kỹ một chút."
Quản Đại Ngưu đi ra hai bước, lập tức nói: "Ngươi đừng có nói khoác, ngươi thành thật chỗ nào?"
Bản thân ngươi là loại người gì trong lòng ngươi còn chưa tự biết sao? Chương 1535
Đang nói, khí tức Giản Nam càng ngày càng mạnh, cuối cùng, chung quanh một lần nữa nổi lên linh khí.
Linh khí khổng lồ giữa trời đất không ngừng tập kích đến như một vòng xoáy khí khổng lồ, cuối cùng tiến vào trong cơ thể Giản Nam.
Kiếp vân trên bầu trời tán đi, ánh nắng vẩy xuống, chiếu rọi trên người Giản Nam, tựa như tiên nữ chói mắt.
Mỹ lệ như thiên tiên, tuyệt sắc như thân nữ, bắt đầu từ giờ khắc này, Giản Nam chính thức bước vào cảnh giới Hóa Thần, trở thành một vị Hóa Thần non trẻ.
Mi Phi nhìn thấy đỏ ngầu cả mắt, trong lòng bắt đầu ghen ty.
"Tốt, tốt." "Ha ha, đây chính là nữ nhi của Giản Văn Tài ta, trong thời gian ngắn như vậy đã vượt qua thiên kiếp, trở thành Hóa Thần, ha ha."
Đám người Giản gia, Giản Văn Tài cũng kích động không thôi.
Hiện giờ Giản Nam vẫn chưa đủ trăm tuổi, bước vào cảnh giới Hóa Thần, Sau này nàng ta càng có thể đi xa hơn.
Đúng như lời nàng ta nói, có nàng †a, Giản gia sẽ càng thêm huy hoàng.
Giản Bắc cũng hưng phấn xoa xoa tay, quá tốt rồi.
Muội muội đột phá Hóa Thần, hừ, muội muội ta mới là thiên tài đệ nhất Trung Châu, Mị Càn ngươi đứng sang bên cạnh đi.
Giản Bắc ném cho Mị Càn một ánh mắt đắc ý, Mị Càn ngươi, còn kém một chút. Sau đó, hắn ta phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã đi về phía Mị Càn.
Hắn ta lập tức phản ứng lại, Lữ Thiếu Khanh muốn đi thu tiền đánh cược.
Đúng rồi, tên này, nếu những gì hắn nói là sự thật, vậy thì cũng thật sự đáng SỢ.
Giản Bắc nhìn bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, trong lòng càng thêm kính sợ.
Lúc này, giọng nói mang theo nghỉ ngờ của Tuyên Vân Tâm truyền vào tai hắn ta: "Tên kia, thật sự có thể bảo thiên kiếp nhẹ một chút sao?"
Nếu thật sự như vậy thì đủ để hù chết người.
Mạnh Tiêu cười hì hì, vô cùng vui vẻ, tin tưởng Lữ Thiếu Khanh không nghi ngờ: "Hắn có bản lãnh này." Phương Hiểu thì không nắm chắc, nàng ta cười khổ nói: "Ta cũng không dám khẳng định có phải là thật không."
Nếu như là người khác, Phương Hiểu khẳng định nói là giả.
Nhưng đây là Lữ Thiếu Khanh, nàng †a không dám kết luận.
Tiêu Y nghe thấy ba người nói chuyện, nàng cười hì hì lại gần, trên người từ trên xuống dưới tản mát ra khí tức phản cốt, lúc này tuyệt đối nàng đang muốn làm một tiểu sư muội phản cốt.
"Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy."
"Tỷ nên là người hiểu rõ nhất mới đúng."
"Tỷ cho rằng vì sao Nhị sư huynh bắt Nam tỷ tỷ viết tâm đắc? Vì sao luôn sai khiến tỷ ấy như thị nữ?" Nghe Tiêu Y nói vậy, Tuyên Vân Tâm kịp phản ứng.
"Thì ra là thết"
Phương Hiểu cũng hiểu ra.
"Hóa ra, Lữ công tử vẫn luôn rèn luyện đạo tâm cho Giản Nam cô nương, đạo tâm đủ cường đại, Tâm Ma Kiếp tự nhiên không đáng kể."
Mạnh Tiêu trừng to mắt: "Cho nên, hắn nói chào hỏi gì đó đều là gạt người?"
Tuyên Vân Tâm hừ một tiếng: "Cũng chỉ có hắn mới làm mấy trò xiếc giả thần giả quỷ này."
"Bịch!"
Mọi người nương theo tiếng động nhìn sang, thấy Giản Bắc quỳ xuống lập tức ném cho hắn ta ánh mắt đồng tình.
Các nàng bị lừa tình cảm, nhưng có người chẳng những bị lừa tình cảm còn bị lừa linh thạch.
Trên bầu trời Nhữ thành.
Hai lão giả đứng lơ lửng giữa không trung, trên không trung cao mấy vạn mét, bóng dáng giấu trong hư không.
Dù là tu sĩ có ánh mắt nhạy cảm đến mấy cũng không thể nhìn thấy hai người.
Một vị lão giả thân mang y phục vải bố thô ráp, giống như lão nông làm ruộng, vô cùng bình thường.
Ông ta nhìn một màn bên dưới, mỉm cười: "Tiểu tử thú vị."
"Nông Phụ lão sư, ông thấy sao?"
Một vị lão giả khác chính là Nông Phụ trước kia từng gây náo loạn ở Ngao gia.
Ông ta nghe thấy câu hỏi của lão giả, hơi khom người, tỏ vẻ tôn kính: "Viện trưởng, ta đã từng nghe Hạ Ngữ, Vân Tâm nhắc đến hắn, thực sự là một tiểu tử thú vị."
"Không sợ trời không sợ đất, dám đối nghịch với vị thiên chỉ kiêu tử Mị Càn.”"
Lão giả như lão nông là Viện trưởng học viện Trung Châu, Phù Tể, một vị cao nhân thần long thấy đâu không thấy đuôi.
Học sinh học viện Trung Châu cũng chưa mấy người từng nhìn thấy gương mặt thật của vị viện trưởng này.
Hắn ta khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cho hắn ta đến học viện chắc chắn sẽ rất đặc sắc"
"Nông Phụ lão sư, ngươi tìm một cơ hội tiếp xúc hắn, chiêu mộ hắn vào học đi"
Nông Phụ nghe vậy, tự tin cười một tiếng, lộ ra mấy phần ngạo nghễ: "Không thành vấn đề, học viện Trung Châu, chắc chắn hắn sẽ mong được vào."
Học viện Trung Châu, đây là nơi rất nhiều người muốn vào mà không vào được.
Nông Phụ tin không ai có thể cự tuyệt được.
Phù Tể nhìn Giản Bắc ở trung tâm vòng xoáy linh lực, thở dài một hơi, mày nhíu lại.
"Mấy năm trước, thiên địa đã phát sinh biến hóa mà chúng ta đều không thể hiểu rõ, thiên tài tới tấp, thường thường mấy chục năm, trên trăm năm mới có thể đột phá cảnh giới, hiện tại mấy năm, thậm chí mấy tháng đều có thể đột phá."
"Thực lực cảnh giới tăng lên nhanh chóng, tu luyện trở nên càng thêm dễ dàng, tương lai sợ có đại biến."
"Cho nên, bây giờ việc chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức tụ tập các thiên tài lại, dùng việc này để ứng đối với biến cố lớn có thể xuất hiện trong tương lai."
Ngay vào lúc Phù Tể đang cảm thán thì bỗng nhiên cảm giác có chút dị dạng, ông ta nhìn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
"A2"
"Viện trưởng, sao vậy?”
"Không có gì."
Phù Tể lắc đầu, trong lòng thầm nói, không thể nào phát hiện được chúng ta.
Lữ Thiếu Khanh ở dưới vừa đi đến trước mặt Mị Càn bỗng nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhưng phía trên tinh không vạn lý, không nhìn thấy cái gì.
Hắn nói thầm trong lòng, kỳ quái, sao cứ có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm vậy.
Sau khi thần thức quét một vòng không phát hiện được gì mới vứt bỏ nghỉ ngờ này trong lòng, cười tửm tỉm nhìn qua Mị Càn: "Một trăm triệu linh thạch, lúc nào trả?"
Móa nó, cuối cùng cũng gom góp đủ rồi.
Hai vết nứt, một trăm sáu mươi triệu linh thạch, chắc là đủ rồi.
Cho nên, hắn nhìn hai huynh muội Mị Càn, nụ cười cần bao nhiêu xán lạn có bấy nhiêu xán lạn, cần bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ.
Người tốt! Mười đại thiện nhân trên đời cũng không tốt bằng Mị Càn trước mặt. Chương 1536
Sắc mặt Mị Càn khó coi tới cực điểm, nắm chắc quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Giản Nam chưa cần đến một tháng đã đột phá ngay trước mặt hắn ta, việc này còn khiến hắn ta khó chịu hên giết chết hắn ta.
Giản Nam đột phá, mang ý nghĩa là ngoài Kế Ngôn, danh xưng người đứng đầu Trung Châu này cũng không đến phiên hẳn ta.
Khí thế hung hăng, đến đây tưởng rằng sẽ tìm được thời cơ đột phá cho mình, đến nơi này rồi lại biến thành người xem, nhìn người khác đột phá ngay trước mặt hắn ta.
Mị Càn miễn cưỡng ổn định tâm tình của mình, cố gắng hết sức khống chế bản thân.
Hắn ta đắng chat hỏi: "Vì sao?"
Mặt mũi hắn ta tràn đầy cay đắng, kết quả như vậy, khó mà tiếp nhận.
Hẳn ta từng luận bàn với Giản Nam, hiểu rất rõ thực lực Giản Nam.
Giản Nam là thiên tài, cũng rất mạnh, nhưng so với hắn ta vẫn còn kém một chút.
Giờ Giản Nam lại đột phá cảnh giới mà hẳn ta vẫn muốn đột phá ngay trước mặt hắn ta.
Hắn ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.
Vì sao Giản Nam có thể vượt qua cái ngưỡng đó.
Giờ Lữ Thiếu Khanh đối với câu hỏi của Mộc Vĩnh là hỏi gì đáp nấy, hắn cười híp mắt nói: "Kỳ thật cũng không có gì, nguyên nhân rất đơn giản."
Mị Càn vểnh tai, những người khác cũng vểnh tai, tất cả mọi người muốn biết nguyên nhân Giản Nam có thể đột phá.
Hẳn là có bí quyết gì đó nhỉ?
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Bởi vì nàng mắng cha nàng."
"Phụt!"
Giản Bắc lại quỳ.
Còn Mị Càn, tâm thái trực tiếp sụp đổ, thật sự sụp đổ.
"Đáng, đáng ghét, không, không thể nào."
"Không có gì là không thể, thiên tài mà, làm một vài chuyện khác thường một chút, ngươi làm được không?"
Lời này nghe vào trong tai Mị Càn còn có một tầng ý nghĩa khác, đó là Mị Càn hắn ta không phải thiên tài.
"Phụt!"
Mị Càn rốt cục nhịn không được, một ngụm máu tươi xông tới, chảy ra từ khóe miệng.
Hắn ta đả kích đến thổ huyết.
"Uy, uy uy, cẩn thận một chút, cẩn thận một chút." Lữ Thiếu Khanh lo lắng, vội vàng trấn an: "Đừng thổ huyết mà, chú ý bảo trọng thân thể"
Lúc mọi người tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh có lòng tốt, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Ngươi thổ huyết chết ở đây rồi, ta tìm ai đòi một trăm triệu viên linh thạch?"
"Phụt!" Mị Càn triệt để không kìm được nữa, một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Tâm thái của hắn ta đã sập đổ triệt để, trên thân tản mát ra một cỗ khí tức.
"A2"
Cỗ khí tức này, khiến đám người kinh ngạc.
Nó có chút tương tự với khí tức Giản Nam phát tán ra khi độ Tâm ma kiếp.
Mị Càn cũng phát giác được mình không thích hợp, hắn ta không ở lại được nữa, lập tức quay người rời đi.
Lại tiếp tục chờ đợi nữa, hẳn ta không biết mình có thể bị tức chết không.
Mị Phi vội vàng đuổi theo.
Lữ Thiếu Khanh không ngăn cản, mà vẫy tay hô hào: "Đi thong thả, cẩn thận một chút, trên đường chú ý an toàn."
"Một trăm triệu linh thạch, đừng quên, ta ở chỗ này chờ ngươi, mưa gió không thay đổi, không gặp không về."
"Còn nữa, trở về lo dưỡng thương cho tốt, tranh thủ trở thành người thứ hai bước vào Hóa Thần."
Cơ thể Mị Càn chấn động, ngừng lại, sau một khắc, thân thể run rẩy.
Đồng thời, khí tức suy bại trên người hắn ta ngày càng tăng lên.
Ánh mắt Tuyên Vân Tâm âm u, nhìn qua Mị Càn như đang chật vật chạy trốn, mở miệng nói: "Hắn có tâm ma."
Tiêu Y theo bản năng hỏi: "Là Nhị sư huynh làm sao?"
"Vãi!" Lữ Thiếu Khanh giận dữ, lúc này đã cốc cho Tiêu Y vài cốc: "Khốn kiếp!"
Sau đó hắn chỉ vào Tuyên Vân Tâm nói: "Chớ có nói hươu nói vượn, làm gì có tâm ma gì đó, chẳng ta hẳn vui mừng quá mức, thực tình vui mừng vì Nam cô nương đột phá Hóa Thần thôi."
"Cao hứng, phun ngụm máu, thế nào? Có ý kiến gì không."
Cao hứng phun ngụm máu?
Đám người im lặng.
Quản Đại Ngưu khinh bỉ: "Ta thấy ngươi bây giờ rất cao hứng, sao không thấy ngươi phun ngụm máu?"
Lữ Thiếu Khanh bất thiện nhìn chằm chằm hẳn ta: "Lúc ta cao hứng chỉ muốn đánh người."
Quản Đại Ngưu vội vàng lui lại hai bước.
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh phủ nhận, tất cả mọi người nhìn ra được, trong lòng Mị Càn có tâm ma.
Hơn nữa, chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Lữ Thiếu Khanh. Tuyên Vân Tâm nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt dị động, tên này, vẫn đáng sợ và đáng ghét như vậy.
Trở thành kẻ địch của hắn đúng là đáng thương.
Nàng ta không khỏi nghĩ đến Đại sư huynh của mình, Cận Hầu.
Người được xưng là Tiểu Hầu gia Cận Hầu.
Giờ đến Trung Châu cũng đột phá Nguyên Anh kỳ nhưng so với nàng ta thì kém hơn rất nhiều.
Hiện tại nàng ta đã là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng năm còn Cận Hầu chỉ mới cảnh giới tầng bốn.
Mấy năm trước đó, Cận Hầu tiếp cận đột phá Nguyên Anh kỳ gần hơn nàng ta.
Thậm chí còn có một độ muốn lợi dụng nàng ta làm lô đỉnh để đột phá.
Về sau gặp Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh không giết Cận Hầu mà khiến Cận Hầu bị đả kích nặng nề, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Tuyên Vân Tâm nhìn qua Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cảm thấy khá may mắn, may là mình không tiếp tục đối địch với Lữ Thiếu Khanh, nếu không không chừng mình cũng sẽ bị hắn đả kích giống Mị Càn.
Tuy nhiên, Tuyên Vân Tâm lại hơi không thể phỏng đoán.
Hình như trong lòng mình cũng có tâm ma rồi, hình dáng tên khốn này mãi không vứt đi được.
Vẫn là đợi khi mình mạnh hơn hắn, thu thập hắn một trận rồi phá giải vậy.
Ở phía bên kia, Giản Nam đã đứng lên, ánh mắt của nàng ta phức tạp nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Khoảng cách hơi xa nhưng nàng ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt Lữ Thiếu Khanh.
Mày kiếm sao trời, tuấn lãng thẳng tắp, dưới ánh sáng chiếu rọi, trong nụ cười tự tin lộ ra hai hàm răng trắng giống một chàng trai sáng chói, cộng thêm nụ cười xấu xa tản mát ra khí chất khiến người ta bị hấp dẫn một cách vô hình.
Một tên khiến người ta vừa yêu vừa giận.
Trong lúc nhất thời Giản Nam không biết nên nói gì.
Đối với những chuyện xảy ra trên người mình, nàng ta chỉ có thể cảm khái trong lòng.
Nàng ta đi theo Lữ Thiếu Khanh cũng không ôm hi vọng quá lớn. Dù sao cách nói đột phá trở thành Hóa Thần trong một năm này cũng quá khoa trương.
Nhưng, không thể ngờ được là, Lữ Thiếu Khanh có thể dựa vào những biện pháp nhìn có vẻ không đáng tin cậy này giúp nàng ta đột phá Hóa Thần trong vòng chưa tới nửa năm.
Nàng ta trở thành người đầu tiên trong thế hệ trẻ Trung Châu bước vào Hóa Thần, còn nhanh hơn Mị Càn. Chương 1537
Tên không đáng tin cậy này lại làm được chuyện đáng tin cậy.
Lúc Giản Nam đột phá đã nghĩ được rõ ràng vì sao nàng ta có thể thuận lợi đột phá như vậy.
Chẳng trách có câu không cần để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ cần kiên định với tín niệm của bản thân.
Hết thảy tùy tâm.
Ca ca quả nhiên không nhìn lầm người!
Ngay vào lúc bên này Giản Nam đang còn cảm khái, giọng phụ thân nàng †a lại vang lên.
"Nam nhi, làm tốt lắm! Ha ha."
"Phụ thân!" Giản Nam hành lễ, mặc dù mắng phụ thân một trận, nhưng Giản Nam không hề có chút xấu hổ cùng bối rối, nàng ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Nàng ta thoải mái nói: "Vừa rồi bất kính với phụ thân, mong rằng phụ thân thứ lỗi, nhưng lời nói của nữ nhi phần lớn đại diện cho suy nghĩ trong lòng mình."
"Không sao, không sao." Giản Văn Tài không tức giận, ngược lại càng thêm vui mừng: "Con trưởng thành rồi, trước đó ta cũng không để ý đến cảm xúc của con, ta đánh ca con là vì nó không tiến bộ nhưng tuyệt đối không phải vì cảm thấy con không tốt, ta không hề trọng nam khinh nữ."
Nữ nhi trưởng thành rồi, Giản Văn Tài cũng móc hết tâm can ra nói chuyện để Giản Nam biết mình hiểu lầm phụ thân.
"Phụ thân!"
Giản Nam cảm động, tâm cảnh tiến thêm một bước, khí tức cũng tinh tiến theo.
Giản Văn Tài đến gần cảm nhận được biến hóa của nữ nhi, trừng to mắt, sau đó đại hỉ.
"Ha ha, đây chính là thiên tài Giản gia ta."
Khì, Mị Càn không Mị Càn cái gì, cái tên bất lịch sự đó cút sang một bên đi.
Giản Nam trong lòng cao hứng, nàng ta không quên ai mới là công thần lớn nhất: "Không có Lữ công tử trợ giúp, con không cách nào đột phá vào thời điểm này, cũng không thuận lợi đột phá thành công như vậy."
Trên mặt Giản Văn Tài hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cũng may mắn không thôi, may mắn mới vừa rồi không thực sự đắc tội Lữ Thiếu Khanh.
"Không hổ là sư đệ của Kế Ngôn công tử, Giản gia chúng ta cần phải hậu tạ hắn mới đúng."
"Lữ công tử tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng, tài trí hơn người, đối xử mọi người khiêm tốn hữu lễ, dạng thanh niên tuấn tài như thế này đúng là xứng đáng kết giao."
Giản Văn Tài cùng Giản Nam đi tới, còn chưa tới đã thấy Giản Bắc lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Đại ca, ngươi nhìn xem ta có thể..."
Lữ Thiếu Khanh một cước đá văng Giản Bắc, chỉ vào Giản Bắc nói: "Trước khi ta nhìn thấy linh thạch của ta, một chữ ta cũng không nói."
"Ba ngàn vạn viên linh thạch lấy ra, nếu không ta đi kiện ngươi đấy."
"Ba ngàn vạn?" Giản Văn Tài nghi ngờ nhìn về phía nữ nhi của mình. Giản Nam cũng không hiểu ra sao, không phải nói hai ngàn vạn viên linh thạch sao? Hơn nữa cũng đã đặt cọc một ngàn vạn viên linh thạch rồi mà.
Sau khi hai người tìm hiểu xong liền cạn lời.
Giản Văn Tài rất muốn đánh chết nhi tử của mình ngay trước mặt mọi người, không đầu óc, thế mà bị người ta lừa như vậy.
Giản Văn Tài chắp tay hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Ha ha, Lữ công tử, lần này tiểu nữ đột phá may mắn mà có Lữ công tử, đại ân của Lữ công tử, Giản gia suốt đời khó quên."
"Không có gì, đừng quyt nợ là được."
Giản Văn Tài mỉm cười: "Dễ mà, tới lúc đó ta sẽ dâng lên đúng số. Xin hỏi một câu, Lữ công tử ngươi là ưa thích linh thạch sao?" "Thích, khẳng định thích." Lữ Thiếu Khanh gật đầu khẳng định, đánh giá Giản Văn Tài, tên trước mắt này nhìn cũng giống hồ ly: "Ta thích nhất linh thạch, sao, ông định cho ta thêm nhiều linh thạch nữa à."
"Công tử thông minh." Nụ cười của Giản Văn Tài mang theo vài phần giảo hoạt: "Khanh khách bình thường của Giản gia mỗi tháng được mười vạn viên linh thạch, khanh khách trưởng lão trăm vạn trở lên, hơn nữa, còn có các phụ cấp khác, Lữ công tử ngươi có thể càng nhiều."
Đám người đã nhìn thấy đuôi hồ ly của Giản Văn Tài rồi, là muốn Lữ Thiếu Khanh làm khanh khách Giản gia.
"Ít vậy sao?" Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại ghét bỏ: "Người Trung Châu các ông đều nghèo như vậy sao?" "Nghèo?" Giản Văn Tài sửng sốt.
Đây đã coi như phúc lợi không tệ rồi có được không hả.
Hơn nữa có ai mà không muốn trở thành khanh khách Giản gia, có vô số người đánh vỡ đầu cũng không chen được vào đấy."
Giản Văn Tài thử hỏi: "Không biết Lữ công tử muốn bao nhiêu?"
"Một tháng cho ta một trăm triệu viên linh thạch, ta có thể ở lại Giản gia làm trưởng lão đến thiên hoang địa lão.
"Phốc!"
Giản Văn Tài phun ra rồi.
Mị Càn trở lại Mị gia, trạng thái tinh thần cực kỳ không tốt, âm u đầy tử khí, một đôi mắt đã mất đi hào quang.
Mị Đại phát hiện nhi tử không thích hợp, còn tưởng rằng trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận.
Ông ta an ủi nhi tử nói: " Càn nhị, không cần nản chí, từ từ sẽ đến!"
Lời tuy như thế, trên thực tế trong lòng của ông ta cũng thất vọng không thôi.
Mặc dù Kế Ngôn đã là Hóa Thần, nhưng Kế Ngôn là người Tề Châu, với người Trung Châu như ông ta mà nói chỉ là một kẻ ngoại lai.
Trong thế hệ trẻ Trung Châu, Mị Càn, Giản Nam, Trâu Cương, còn cả Công Tôn Liệt ẩn tàng rất sâu, họ đều là những thiên tài đứng đầu ở Trung Châu, Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín, chỉ xem ai bước trước một bước vào Hóa Thần.
Mà trong đó, nhanh nhất, có cơ hội nhất không thể nghi ngờ là Mị Càn.
Người đứng đầu Trung Châu, từ lúc vừa bắt đầu tu luyện đến khi vào Nguyên Anh kỳ, hắn ta vẫn luôn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi.
Chỉ cần Mị Càn có thể bước vào Hóa Thần trước những người khác, người đứng đầu Trung Châu vẫn sẽ là Mị Càn.
Nhưng mà, lần này, lại để cho Giản Nam đoạt trước.
Ai đoạt được vị trí đứng đầu đại diện thế lực người đó có mặt mũi.
Mi gia vẫn luôn tự xưng là đệ nhất gia tộc, dí nhiên không muốn bị người ta đoạt trước.
Mị Đại cũng tràn ngập lòng tin vào nhi tử của mình.
Lần này Mị Càn phá quan bước ra, đi tìm Kế Ngôn, Mị Đại đoán nhi tử đã sắp đột phá, thậm chí còn lên kế hoạch bày bao nhiêu bàn, mời mọi người ăn bữa tiệc. Kết quả là có người đột phá, nhưng không phải con của ông ta, mà là Giản Nam.
Thế này chẳng khác gì Mị Càn phá quan chạy đi quan sát người khác đột phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận