Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1275: Không dám cá cược với ta? Ông là Hóa Thần cái gì?

Chương 1275: Không dám cá cược với ta? Ông là Hóa Thần cái gì?Chương 1275: Không dám cá cược với ta? Ông là Hóa Thần cái gì?
Lữ Thiếu Khanh lúc này bắt đầu thử đi phá giải trận pháp dưới chân nhưng rất nhanh lông mày Lữ Thiếu Khanh nhíu chặt, dường như hắn đang bị làm khó.
Qua một hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nói với Tương Quỳ: "Lão đầu ông thật sự không giúp đỡ à?"
"Cầu ta!" Tương Quỳ lời ít mà ý nhiều, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nghe ra được tâm trạng Tương Quỳ rất không tệ.
"Cầu ông nội ông!" Lữ Thiếu Khanh dường như nổi giận, chỉ vào Tương Quỳ nói: "Ông có dám đánh cược với ta không?" "Đánh cược?" Tương Quỳ nghi ngờ, ông ta có chút theo không kịp tư duy của Lữ Thiếu Khanh.
Tên tiểu tử khốn kiếp này muốn làm gì?
"Không sai, nếu như ta có thể tiến vào thế giới Huyền Thổ, ông thua, ông sẽ đáp ứng ta một chuyện, ngược lại thì ta thua, ta sẽ đáp ứng ông một chuyện, thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh căn răng, gương mặt phẫn nộ giống như một đứa trẻ nuốt không trôi cục tức, làm việc kích động bất chấp hậu quả.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh muốn cùng Tương Quỳ đánh cược, Dận Khuyết không kìm được cười nhạo:
"Tiểu tử này phẫn nộ đến mức đầu óc choáng váng rồi à?"
"Ngây thơ, hắn tưởng hắn có thể thăng sao?"
Đại trưởng lão rất có lòng tin vào nơi này, tiểu tử ngươi, chắc chắn không vào được.
Hừ, vẫn nên ngoan ngoãn cầu đại trưởng lão đi.
Sắc mặt Tả Điệp kỳ quái, nói khẽ với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, sư phụ từng nói, không thể khinh thường hắn."
"Hình như sư phụ ta đã bị hắn hố một lần."
"Hố một lần?" Tương Ti Tiên kinh hãi: "Sao chưa từng nghe Lận Vũ trưởng lão nhắc đến?"
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ thuận miệng nói một lần, cụ thể, ông ấy không muốn nói." Tả Điệp tiếp tục thấp giọng nói: "Nhưng ta có nghe thấy sư phụ đề cập đến đánh cược gì đấy." Lời của Tả Điệp dĩ nhiên rơi vào trong tai Tương Quỳ, trong lòng Tương Quỳ lập tức sinh ra cảnh giác.
Ông ta nhàn nhạt hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Phải đáp ứng ngươi cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh không muốn nói: "Ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta thắng, suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho ông biết, sao, có dám không?"
Tương Quỳ lắc đầu: "Ngươi không nói rõ ràng là cái gì, ta sẽ không đáp ứng, †a cũng không muốn bị ngươi lừa."
Lữ Thiếu Khanh lập tức khinh bỉ: "Đồ hèn nhát, còn nói Hóa Thần? Ta nhìn thấy ông là hóa gan thì có. Hóa lá gan, lão đầu không gan."
Những từ miệt thị khinh bỉ khiến lửa giận trong lòng Tương Quỳ lại xuất hiện, suýt nữa thì đồng ý đánh cược với Lữ Thiếu Khanh. Nhưng, dù sao ông ta cũng là Hóa Thần, Lữ Thiếu Khanh lập tức khinh bỉ: "Đồ hèn nhát, còn nói Hóa Thần? Ta nhìn
Ông ta hừ một tiếng: "Đánh cược cái gì, ngươi cũng đừng mơ, ngươi không cầu ta, ngươi cũng đừng mong tiến vào thế giới Huyền Thổ."
Trong lòng Tương Quỳ kêu to, cầu ta đi, ta muốn ngươi cầu ta, ta muốn kiếm về mặt mũi đã mất kia.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng thất vọng, tiếp tục hô hào: "Đồ hèn nhát, quỷ hẹp hòi, gan bé."
"Tiểu tử, ngươi nói lại thử xem?" Tương Quỳ lạnh lùng giơ tay lên, uy hiếp.
"Thôi đi!" Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ từ bỏ: "Không dám thì không dám, ta tự làm."
"Tự làm?" Tương Quỳ quyết tâm muốn Lữ Thiếu Khanh cầu ông ta: "Ngươi có thời gian không?"
"Có ý gì?" Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, nhảy lên cao ba trượng: "Lão đầu, đừng có quá đáng, ông nói ta tự tìm được thì ta có thể vào, giờ ông muốn nuốt lời sao?"
"Cẩn thận thiên lôi đánh xuống, đánh chết ngươi."
Nói đến sét đánh, sắc mặt Tương Quỳ lại khó coi mấy phần.
Cũng là bởi vì tiểu tử khốn kiếp ngươi mà ta bị sét đánh hai lần, hai lần đều vô cùng.
Hôm nay ngươi không cầu ta, đừng mong tiến vào.
"Đây là trọng địa của tổ chức, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi ở chỗ này lâu sao?"
Lý do này của Tương Quỳ hợp tình hợp lý, Lữ Thiếu Khanh cũng tìm không thấy cớ để phản bác.
Tương Quỳ cười ha ha: "Nhưng mà, vì để tránh cho ngươi không phục, ta có thể cho ngươi thời gian ba canh giờ."
"Chỉ cần ngươi không phá hư trận pháp, tùy ngươi giày vò, ta tuyệt đối không xuất thủ ngăn cản quấy nhiễu."
Đương nhiên, chủ yếu là muốn ngăn chặn cái miệng tên này, để tránh ngươi nói ta hẹp hòi.
Con người ta là rộng rãi nhất.
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, chỉ vào Tương Quỳ hét lớn: "Thề, ông thề cho tai"
"Thề?"
Tương Quỳ hừ một tiếng, tên tiểu tử khốn kiếp này: "Ta giống người không giữ chữ tín sao?" Nói đùa, đường đường đại trưởng lão tổ chức Thí Thần, tồn tại Hóa Thần hậu kỳ, nhất ngôn cửu đỉnh, còn cần phải thề sao?
"Không giống, nhưng ông đã không giữ chữ tín" Trong ánh mắt Lữ Thiếu Khanh mang theo hoài nghỉ sâu sắc nhìn Tương Quỳ như nhìn một kẻ lừa gạt, nói thẳng: "Ta không tin ông."
Tương Quỳ không thể làm theo ý của Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi không muốn thì ngoan ngoãn rời khỏi đây cho ta."
"Được." Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, gặp Hóa Thần, thật sự khó xử mà.
"Nhưng mà ta vẫn có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Ông đã nói, ba canh giờ mặc ta giày vò, trong vòng ba canh giờ nếu chúng ta có thể tiến vào thế giới Huyền Thổ ông có thể đi theo nhưng nhất định phải sau ba canh giờ mới được tiến vào thế giới Huyền Thổ"
"Điều này, ông dám đồng ý không?"
Tương Quỳ trong lòng khẽ giật mình, trong lòng lại không kìm được sinh ra một cỗ dự cảm không ổn.
Tên tiểu tử khốn kiếp này, còn muốn làm gì?
"Thế nào?" Lữ Thiếu Khanh thấy Tương Quỳ trầm mặc lại khích tướng: "Thề không dám, điểm này ông cũng không dám?"
"Nếu sợ sệt như vậy thì ông còn làm đại trưởng lão cái gì?"
"Ông nhìn mấy tiểu quỷ bên cạnh ông một chút đi, ông sợ sệt như vậy bọn hắn có biết không?"
Ánh Tương Quỳ mắt liếc xéo, nhìn lướt qua mấy người Tương Ti Tiên đứng bên.
Sắc mặt bọn hắn hơi khác thường, với tình huống này bọn hắn hơi khó tiếp nhận.
Giao đấu lâu như vậy, Lữ Thiếu Khanh vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Tương Ti Tiên không kìm được nhắc nhở Tương Quỳ: "Gia gia, quên đi thôi, mọi người có thể bình tĩnh nói chuyện một chút không."
Tương Tỉ Tiên lo cuối cùng lại là gia gia mình chịu thiệt.
Người đã già, chẳng lẽ không còn chút trí nhớ nào sao?
Móa nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận