Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 606 - Chúng ta đi quyết tử chiến với Ma tộc đi (tt)



Chương 606: Chúng ta đi quyết tử chiến với Ma tộc đi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThật là quái lạ.Sắc mặt Ung Y kì quái, nhìn ba thầy trò Thiều Thừa vài lần, không nói gì thêm, các ngươi muốn đi chịu chết thì cứ đi đi.Ta và đồ nhi ngoan của ta ở lại đây thêm một thời gian, đến lúc thích hợp sẽ đi ngay.Nguyên Anh tầng chín, đi đâu cũng được, dù cho Lệnh Hồ Thời ở đây cũng không cản được ông ta.Nhưng mà Mạnh Tiêu lại không đồng ý, nàng ta la hét: "Ta đi đối phó Ma tộc với các ngươi."Lữ Thiếu Khanh muốn đi với đối phó Ma tộc, Mạnh Tiêu cảm thấy người làm bằng hữu như nàng ta không thể khoanh tay đứng nhìn."Phốc!"Ung Y ôm ngực, cảm thấy bi thương.Đồ nhi ngoan không ngoan ngoãn nữa sao?Lữ Thiếu Khanh nói với Mạnh Tiêu: "Ngươi hãy nghe lời, nghe sư phụ ngươi, sư phụ ngươi nói không đi cùng chúng ta, ngươi hãy ở lại đây với ông ta đi."Mạnh Tiêu nhìn Ung Y, Ung Y nhìn đồ đệ mình, trên mặt đồ đệ lộ nét năn nỉ, làm cho ông ta không khỏi thở dài.Đúng là nghiệp chướng.Quả nhiên, lần tới Yến Châu này là quyết định sai lầm nhất trong đời ông ta.Tên tiểu tử khốn kiếp này, nếu để cho ta nắm được cơ hội, ta nhất định phải giết chết hắn.Khó trách hắn không lo ta từ chối, hóa ra đã đoán được phản ứng của đồ nhi ngoan từ trước.Đáng giận.Nhưng mặc dù Ung Y có tức giận đến mức nào, ông ta cũng phải chịu đựng: "Hừ, tiểu tử, ta nể mặt đồ nhi ngoan của ta, lần này ta sẽ giúp ngươi một tay.""Được thôi." Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không khách sáo, lập tức sai khiến Ung Y: "Ngươi đi tìm người của Thiên Cung Môn, cứ nói chúng ta muốn đi tìm Ma tộc báo thù, bảo bọn họ hành động chung với chúng ta.”Ba ngày sau đó, hàng loạt tu sĩ tới gần.Lệnh Hồ Thời đứng trên một chiếc phi chu, đi theo xa xa đằng sau.Trên bầu trời, cuồng phong vù vù, thổi y phục của Lệnh Hồ Thời tung bay phất phới, tóc dài đón gió tung bay, có mấy phần phiêu dật.Lệnh Hồ Thời cố ý áp chế khí tức của mình, làm cho ông ta chẳng khác gì phàm nhân.Hai tên đồ đệ Triều Khải và Phong Quan Ngọc đứng ngay cạnh ông ta.Cổ Tu và các đệ tử Thiên Cung Môn khác đi áp trận, đốc chiến tán tu.Mặt Triều Khải âm trầm, nhắc nhở sư phụ của mình: "Sư phụ, bọn họ không đúng lắm."Lệnh Hồ Thời biết đồ đệ mình đang nói tới ai.Trên thực tế, ông ta cũng cảm thấy có gì đó khác thường.Ba ngày trước, chưởng môn Ngọc Đỉnh Phái Ung Y tới tìm ông ta, nói muốn đi tìm Ma tộc báo thù, hi vọng ông ta phối hợp, bảo ông ta ra lệnh cho tán tu tấn công Ma tộc, hấp dẫn lực chú ý của Ma tộc.Hai tên Nguyên Anh bọn Ung Y bị ép ở lại đây giúp đỡ, bọn họ rất là không tình nguyện, chỉ đánh đấm qua loa.Thiên Cung Môn cũng có ý kiến với chuyện này, nhưng không thể không bịt mũi nhịn.Ai bảo bọn họ là Nguyên Anh chứ?Có bọn họ ở đây áp trận cũng không tệ lắm.Hiện tại, Ung Y lại đột nhiên nói muốn tấn công Ma tộc, người bình thường ai mà không cảm thấy không quái lạ cơ chứ.Nhưng mà.Lệnh Hồ Thời ngạo nghễ nâng đầu, nhìn ra phía xa, đoàn người Ung Y đang đứng ở đằng trước nhất."Bất kể bọn họ có tính toán gì, có ta ở đây, bọn họ không lật trời được đâu."Trong giọng nói của ông ta tràn ngập khí phách, làm cho hai người Triều Khải và Phong Quan Ngọc vô cùng kính ngưỡng.Đây chính là sư phụ của bọn họ, có ông ta ở đây, cho dù ai cũng không thể tạo được sóng gió.Phong Quan Ngọc mỉm cười: "Ha, tốt nhất là bọn họ hãy táng thân trong tay Ma tộc đi."Trong lòng hắn ta âm thầm bổ sung một câu, đặc biệt là tên khốn đáng ghét kia, tốt nhất bị Ma tộc đánh chết, đỡ mất công ta phải tự tay báo thù.Triều Khải vẫn nhịn không được nhắc nhở một câu: "Sư phụ, người thanh niên trong bọn họ kia, cần phải cẩn thận một chút, hắn cực kỳ gian trá."Lệnh Hồ Thời nghe vậy, trong đầu tức khắc xuất hiện bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh, ông ta cũng có cảm giác, người thanh niên đó không đơn giản.Nhưng, vậy thì thế nào.Ta, Nguyên Anh tầng chín, chỉ dưới Hoá Thần, các ngươi như thế nào cũng được, ta là vô địch.Đây là sự tự tin trong lòng Lệnh Hồ Thời.Ông ta cười khẽ một tiếng, càng ngạo nghễ hơn: "Không sao cả, hắn có gian trá đến mức nào, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của thợ săn là ta."Sau đó, ông ta nhân cơ hội dạy bảo đồ đệ của mình: "Coi trọng đối thủ là chuyện tốt, nhưng cũng không cần coi trọng quá mức, sẽ đánh mất lòng tin của mình.""Các ngươi là đồ nhi của ta, sau này sẽ trở thành những người mạnh nhất thập tam châu, tất cả đối thủ đều là đá đặt chân của các ngươi, các ngươi phải đạp bọn họ dưới chân, để đạt đến thành tựu cao hơn.”Lời nói của Lệnh Hồ Thời làm tâm trạng của Triều Khải và Phong Quan Ngọc phấn khởi lên, ý chí chiến đấu không ngừng thiêu đốt.Đặc biệt là Triều Khải, chiến ý trong cơ thể tăng vọt, chỉ ước được đi tìm Lữ Thiếu Khanh báo thù ngay tức khắc."Bắt đầu!"Lúc này, Lệnh Hồ Thời thản nhiên nói: "Ta thì rất muốn xem bọn họ đang giở trò gì."Lữ Thiếu Khanh bên này cũng đang dặn dò Thiều Thừa và Ung Y: "Sư phụ, người bảo vệ cho ba người các nàng rời khỏi nơi này, Ung tiền bối, hai người chúng ta sẽ giả vờ giả vịt ở đây, rồi tìm cơ hội bỏ chạy."Sau đó báo một địa điểm, làm mọi người đến đó hội họp."Đi vào trong đó làm gì?" Ung Y khó chịu, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là người làm công của ngươi chắc.Nơi này rất nguy hiểm, tiểu tử ngươi có hiểu hay không?Mang đồ đệ tới nơi này, lỡ như thị vệ trưởng Ma tộc chạy đến, ta phải toàn lực ứng phó, làm sao mà quan tâm tới đồ đệ của mình được."Đi chỗ đó thì nhân huynh biết ngay.""Tên khốn." Ung Y giận quá: "Đã đến lúc này rồi, ngươi còn thừa nước đục thả câu với ta nữa à?""Thật muốn đánh chết ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận