Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1109: Câu trưởng lão xuất thủ

Chương 1109: Câu trưởng lão xuất thủChương 1109: Câu trưởng lão xuất thủ
Lữ Thiếu Khanh nổi giận, làm sai, còn không nhận thức được sai lầm.
Sư huynh không ở bên cạnh nhưng dạy bảo thì không thể thiếu.
Nhất định hắn phải kéo Đại sư huynh đang đi trên con đường sai lầm trở về mới được, nếu không để hắn ta càng nhảy càng xa thì không phải sau này người làm sư đệ như hắn sẽ đau đầu lắm sao.
Nếu sư phụ không ở bên cạnh, thân là đồ đệ hiểu chuyện nhất đương nhiên phải giáo dục Đại sư huynh hiểu thế nào là việc nhân đức không nhường ai rồi.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh trở nên kiên định, giúp Đại sư huynh trở nên bình thường, là chuyện của sư đệ nghĩa bất dung từ.
Bỗng nhiên, giọng Câu trưởng lão chen vào, cắt ngang Lữ Thiếu Khanh: "Ba phản đạo giáo các ngươi cùng lên đi, ta muốn xem xem các ngươi có bản lĩnh gì."
Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn lại, Câu trưởng lão đã từ trên đệm bước xuống, còng lưng đứng trên mặt đất, khiêu chiến với Lữ Thiếu Khanh bọn hắn.
Bộ tộc Khê Bích tử thương thảm trọng, coi như bây giờ rút lui, sau khi trở về bộ tộc thực lực sẽ trở nên vô cùng suy nhược, không chịu nổi một kích.
Làm đại trưởng lão, lão ta nhất định phải lập uy triệt để tại đây, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết ba phản đạo giáo Tiêu Y, chấn nhiếp bộ tộc Định Ất để bọn hắn ngoan ngoãn đầu hàng, nhập vào bộ tộc Khê Bích, chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt bộ tộc Khê Bích. Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, trong lòng khó chịu, ta đang nghĩ cách giáo huấn Đại sư huynh của ta, lão già ngươi xen vào làm gì?
Thành tâm tới quấy nhiễu chuyện tốt của ta sao?
Hắn quát Tiêu Y: "Giết chết hắn, nếu không ta thu thập muội."
Tiêu Y giật nảy mình, Nhị sư huynh làm sao vậy?
Là do thời gian đứng cùng với Đại sư huynh bị quấy rầy nên không vui sao?
Thật là, các huynh ở riêng với nhau lâu vậy rồi, chỉ trì hoãn chút thời gian cũng không được sao?
Ái chà, lão già đáng ghét, làm hại ta bị chửi.
Lông mày Tiêu Y dựng đứng, quát Câu trưởng lão: "Lão già, ta nể mặt ngươi mà ngươi không cần, muốn chết à!"
Vốn định học sư huynh kính già yêu trẻ để lão già ngươi ra tay trước, kết quả ngươi chạy tới khiêu khích Nhị sư huynh ta?
Ngươi muốn tìm chết đúng không?
"Xem kiếm!"
"Nhìn ta đánh chết con quái vật đội lốt người ngươi đây!"
Tiêu Y hung ác đánh xuống một kiếm, đại Bạch tiểu Bạch cũng theo sát phía sau, bọn chúng chen nhau tiến lên, quyết định dùng móng vuốt của mình để cào nát mặt lão già này.
Câu trưởng lão đối mặt với một kiếm rơi xuống, cho dù kiếm quang khiến người ta không thể mở mắt nhưng lão ta vẫn tự tin đứng bất động tại chỗ.
Giọng của lão ta truyền ra, ngữ khí tràn ngập tự tin: "Ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc một kiếm này của ngươi mạnh chừng nào."
Vốn lão ta nghĩ sẽ nhẹ nhàng ngăn cản một kiếm này của Tiêu Y để người bộ tộc Định Ất nhìn thấy được thực lực thật sự của lão ta.
Song khi kiếm quang giáng lâm, bao phủ lấy lão ta, sắc mặt lão ta liền biến đổi.
Ánh kiếm màu xanh lam giống nước hồ phẳng lặng bỗng nhiên mọc ra từng đóa lục bình, gió nhẹ thổi đến, mặt nước dập dờn, lục bình theo đó phiêu đãng, xoay tròn, trông rất đẹp mắt.
Nhưng loại đẹp mắt này trong mắt Câu trưởng lão lại là nguy hiểm vô tận.
Mỗi một đóa lục bình xoay tròn đều như phi kiếm xoay tròn, lăng lệ sắc bén, tràn ngập sát cơ vô tận, bay vọt về phía lão ta, muốn cắt lão ta thành mảnh vụn vô tận.
Câu trưởng lão vốn muốn làm màu, không hề làm gì vẫn chống được một kiếm của Tiêu Y, từ đó lập uy.
Giờ xem ra, nếu như lão ta không ngăn cản, kết cục của lão ta sợ rằng cũng sẽ như Đà Tập, không trở thành một đóng thịt nát thì cũng bị chia ba xẻ bốn.
Câu trưởng lão gầm thét, như dã thú gầm nhẹ tiếng gầm, khiến cho người ta nghe mà biến sắc.
"Ầm ầm!"
Kiếm quang rơi xuống, kiếm ý bộc phát, gây ra từng trận bạo tạc.
Nhưng mà rất nhanh một cỗ ba động cường đại từ trong bạo tạc truyền đến, xông tới gần đại Bạch và tiểu Bạch, cả hai bị đánh bay song song. Bụi mù qua đi, bóng dáng Câu trưởng lão chậm rãi xuất hiện.
Bụi mù bạo tạc tán đi, Câu trưởng lão xuất hiện ở trước mặt mọi người, lão ta đã thay đổi.
Dáng vẻ tuổi già sức yếu vừa rồi đã biến mất, giống như lão hóa ngược biến thành một người trung niên.
Thân thể thẳng tắp, như một cây tùng đứng thẳng, toàn thân trên dưới tản ra sát khí làm cho người ta không rét mà run.
Khí tức so với vừa rồi càng thêm cường đại, là thực lực Kết Đan sơ kỳ.
Câu trưởng lão khôi phục tuổi trẻ trên mặt càng thêm tự tin, ánh mắt nhấp nháy, đằng đẳng sát khí.
Ánh mắt nhìn Tiêu Y giống như ánh mắt vừa rồi nhìn Côn Ngải, coi Tiêu Y như sâu kiến. "Nữ nhân thúi, ngươi bảo ta đánh toàn lực, ngươi chuẩn bị hối hận đi."
Ngữ khí Câu trưởng lão ngạo nghễ, tràn đầy tự tin.
Hai chân lão ta nhún một cái, trong nháy mắt đã xông về phía Tiêu Y.
Kế Ngôn thấy thế, lắc đầu, ngữ khí khinh thường: "Còn tưởng rằng có chút bản lĩnh."
Mặc dù tốc độ Câu trưởng lão nhìn rất nhanh, trong mắt người bình thường kia sẽ nhanh như thiểm điện.
Nhưng, trong mắt cao thủ như Kế Ngôn, tốc độ của Câu trưởng lão không khác ốc sên là mấy.
Hơn nữa chỉ chạy thẳng tới thẳng lui, căn bản không hề có chút chiêu thức biến hóa chớ nói chỉ là thứ khác.
Lữ Thiếu Khanh cũng khinh thường: "Ma tộc vốn thiếu khuyết công pháp, Bắc Mạc nơi này bị quái vật xâm lược, bị ma tộc từ bỏ, công pháp có thể lưu truyền xuống ít càng thêm ít, nói không chừng đều không có."
"Đám rau xanh bọn hắn, lại ở bộ lạc nhỏ xa xôi càng không có công pháp gì."
Câu trưởng lão bây giờ chẳng qua mượn thực lực tăng vọt của mình, gia tốc trùng sát đơn giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận