Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2193: Chương 2193

Chương 2193: Chương 2193Chương 2193: Chương 2193
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Kendl
Vô Khâu kiếm bật ra khỏi vỏ, hàn mang bắn ra tứ phía, chỉ MỊ Giới phía xa: “Đánh với ta một trận!”
“Tốt, tốt!” Mị Giới giận quá mà cười: “Tuổi tác không lớn, khẩu khí không nhỏ.” “Không biết lớn nhỏ, ta sẽ thay mặt trưởng bối nhà ngươi giáo huấn ngươi cho thật tốt.”
Thiều Thừa nổi giận, chỉ muốn rút kiếm ra lập tức chém chết MỊ Giới. Lão già, ngươi tính là cái gì? MỊ Giới xông lên trời: “Tới đi, ta để cho ngươi mở mang kiến thức một chút sự lợi hại của Hợp Thể kỳ cảnh giới tầng bai”
MỊị Giới lại lần nữa khiến cho cả Nhữ Thành chấn kinh. “Ba.... Cảnh giới tầng ba?” 'Kế Ngôn có đạt được cảnh giới này sao?”
“Xong đời, Kế Ngôn có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ của Mi gia.”
Mị Đại không che nổi nụ cười trên mặt.
Để cho Mị Giới ra tay, quả nhiên là diệu.
Hừ, để cho các ngươi biết, Mị gia ta mới là đệ nhất thiên hạ. Kế Ngôn và MỊị Giới rời đi, đám người rất muốn đi theo cùng nhưng bọn họ cũng biết thực lực của mình căn bản không nhìn thấy được hai bên chiến đấu.
Mộc Vĩnh nhìn sang Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi còn có át chủ bài nào nữa không?”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, khồn hề có vẻ căng thẳng gì: “Chỉ một quân bài này thôi là đủ rồi.”
“Đủ?” Mị Đại không vui. “Khẩu khí lớn thật đấy.”
“Nói như thể Kế Ngôn có thể thắng vậy.”
Lão tổ nhà ta là cảnh giới Hợp Thể kỳ tầng ba, mạnh hơn Kế Ngôn nhiều lắm.
Tuyệt đối là nghiền ép. Làm sao thua được.
Đồ nhà quê, chưa từng thấy việc đời.
Biết Hợp Thể kỳ lợi hại thế nào không?
“Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ là Hợp Thể kỳ, có gì đặc biệt hơn người?”
Cảnh giới tầng ba, nằm trong phạm vi có thể đánh chết.
Lữ Thiếu Khanh tràn đầy lòng tin với Kế Ngôn.[do c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p hí ]
Đừng nói MỊị Giới là cảnh giới tầng ba, cảnh giới tầng năm cũng không cần phải lo.
Rất nhiều người bị câu này định trụ.
Chỉ là Hợp Thể kỳ thôi á? Khẩu khí thật lớn, ngươi chỉ là một Luyện Hư kỳ mà cũng dám nói lời này à? Hợp Thể kỳ thổi một cái là có thể đánh tan ngươi rồi.
Mộc Vĩnh cũng không nhịn nổi cười, lắc đầu nói: “Ngươi có lòng tin với Kế Ngôn, nhưng ta tin hắn ta không tạo được sóng gió gì.”
“Dù sao hắn ta cũng chỉ là cảnh giới tâng một, kém Mị Giới hai tầng cảnh giới đấy.” “Hắn ta lấy gì mà thắng?” “Cầm kiếm đó.” Lữ Thiếu Khanh rất khinh bỉ nhìn Mộc Vĩnh: “Nếu không thì lấy cái gì? Mộc Vĩnh khẽ lắc đầu, lười nhác cãi nhau với Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta thản nhiên nói: “Chờ bọn họ phân ra thắng bại rồi nói sau.”
“Đúng, không sai.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh nói: “Trước tiên thả sư nương của ta ra uống miếng nước đã rồi nói.”
Song phương cứ thế đứng chờ nhau.
Nửa ngày sau, Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh, nói: “Khe hở, là ngươi mở ra à?” Mộc Vĩnh cười phủ nhận: “Ta không có khả năng này.” “Có thể mở ra khe hở Hắc Uyên, thiên hạ này chỉ có mình ngươi.”
Nụ cười ẩn giấu đi sát ý lạnh như băng.
Đó là sát ý khắc cốt minh tâm, sâu tận xương tủy. Mộc Vĩnh nói vậy khiến cho ánh mắt của không ít người nhìn sang Lữ Thiếu Khanh trở nên không phù hợp.
Bọn họ đã thấy được khe hở Hắc Uyên. Rất nhiều tu sĩ thân bằng hảo hữu của hắn ta đã táng thân trong tay quái vật.
Bọn họ hận đám quái vật thấu xương, tương tự như vậy, cũng hận kẻ mở ra khe hở thấu xương.
Ý tứ của Mộc Vĩnh rất rõ ràng, chính là nói Lữ Thiếu Khanh là người mở ra khe hở. Đương nhiên Lữ Thiếu Khanh cũng hiểu được dụng tâm hiểm ác của Mộc Vĩnh, hắn cười lạnh nói: “Nếu ta mở ra, ta sẽ mở ở MỊ gia.”
Hắn ấy mà, lòng dạ thật độc ác.
MỊ Đại không nhịn được mà lòng lạnh toát, nổi điên lên: “Gia hỏa hỗn đản, tâm tư của ngươi thật là độc.”
Mị Đại không dám tưởng tượng cảnh tượng nếu khe hở đó xuất hiện ở MỊị gia.
Mộc Vĩnh nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nếu ngươi có thể bịt được khe hở, vì sao ngươi lại không nguyện ý xuất lực?” “Đây là vì nhần tộc các ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh: “Chớ có nói hươu nói vượn, ta không bịt được.” Đánh chết cũng không thừa nhận.
“Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, sư nương của ngươi đang trong tay ta.”
Lữ Thiếu Khanh ngắt lời Mộc Vĩnh: “Ta biết, nói nhảm thì không cần lặp lại nhiều lần.” “Chờ sư huynh ta trở về sẽ chơi chết ngươi.”
Mộc Vĩnh không nói gì, MỊ Đại lại không nhịn nổi nữa.
Há miệng là sư huynh, ngậm miệng lại sư huynh, ngươi cho rằng sư huynh của ngươi trâu bò lắm sao?
Mị Đại cười lạnh: “Tiểu nhị vô tri, ngươi cho rằng Kế Ngôn có thể đối đầu nổi với lão tổ MỊ gia ta ư?”
“Lúc trước cảnh giới của lão tổ Mị gia hông đủ để độ kiếp, suýt nữa đã vân lạc dưới - thiên kiếp, nhưng ông ấy vẫn cứng rắn gắng gượng chịu qua.”
“Ai dám nói có thể đánh được lão tổ Mị gia ta?”
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt: “Thì ra là con hàng không trọn vẹn.”
Hắn khinh bỉ: “Con hàng không đủ tiên thiên không trọn vẹn mà cũng dám phách lối
Yên tâm, loại này còn không bằng cả hàng lởm.
Con hàng không trọn vẹn? Mị Đại tức chết, rống lên giận dữ: “Ngươi chờ đó, ta xem đến lúc đó ngươi làm sao cười được.”
Cái tên này, có biết dùng từ ngữ tích cực không?
Há miệng ra là con hàng không trọn vẹn, ai dạy ngươi? Thực lực không đủ, cứng rắn độ kiếp, cuối cùng còn thành công, một chuyện đầy quyết tâm vượt khó như thế, qua miệng ngươi lại thành con hàng không trọn vẹn? Không ít người không vừa mắt với Lữ Thiếu Khanh cungxn hao nhao cười lạnh. “Tiểu nhi vô tri!”
“Cảnh giới tầng ba, Kế Ngôn lấy gì mà thắng?”
“Kế Ngôn là thiên tài, nhưng trước mặt thế hệ trước thì vân còn hơi non.”
“Tiền bối Mị Giới không sợ ngăn cản, vượt qua nghịch cảnh mà bước lên, nghị lực như thế ai có thể hơn được ông ấy?”
“Thiếu niên khí thịnh, không biết tiến thối, cứng quá dễ gãy, ôi chao.”
“Vịt chết còn mạnh miệng, không đụng đầu vào bức tường cứng không biết quay đầu lại, sau rồi hắn ta chỉ có khóc thôi.”
Quản Đại Ngưu và Giản Bắc chụm đầu vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận