Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 156 - Thích uống canh như thế, để ta nấu cho ngươi uống



Chương 156: Thích uống canh như thế, để ta nấu cho ngươi uốngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa rất có cảm tình với Hạ Ngữ, dù sao thì nàng cũng có thể ăn được đồ ăn ông làm.Thiều Thừa nói với Hạ Ngữ: "Hạ Ngữ sư điệt, không cần để ý, cùng ăn đi. Nhiều người náo nhiệt."Tiêu Y cũng vô cùng hoan nghênh: "Hạ Ngữ sư tỷ, đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi."Đối với loại hành vi hướng về người ngoài này, Lữ Thiếu Khanh quán triệt sâu sắc.Hắn hung hăng phê phán sư phụ và sư muội: "Hai người có thể có chút lập trường được hay không? Đã nói là ba người chúng ta ra ngoài ăn cơm, người ta mới chỉ nói một câu liền đã đồng ý rồi? Có thể có chút cốt khí hay không?"Các ngươi cố tình tìm phiền toái sao?Thiều Thừa mắng: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cốt khí? Ngươi có ăn hay không? Không ăn thì cút về núi đi.""Ăn." Thái độ Lữ Thiếu Khanh lập tức thay đổi, đây chính là đồ miễn phí, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn: "Sao lại không ăn? Bữa ăn miễn phí này là dựa vào ta mà có được, ta không động đũa, các ngươi ai dám động?"Biện Nhu Nhu tức giận bất bình, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh.Tên hỗn đản này, thật sự là vô sỉ đến cực điểm, thật muốn dùng một cái tát đánh chết hắn.Thấy Biện Nhu Nhu nhìn mình chằm chằm, Lữ Thiếu Khanh trừng ngược lại, mắt con bé này có vấn đề sao?"Chưa từng thấy soái ca sao? Bữa cơm này ngươi sẽ không ăn nhiều để trả thù ta chứ?""Hỗn đản, ai giống ngươi chứ?" Biện Nhu Nhu không nhịn được nữa: "Hỗn đản, cái đồ hỗn đản nhà ngươi, ta muốn giết ngươi.""Haiz, không biết lòng tốt của người khác." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, sau đó thoải mái nhàn nhã chắp hai tay sau lưng đi vào phòng.Tiêu Y ở bên ngoài an ủi Biện Nhu Nhu."Nhu Nhu tỷ tỷ, ngươi đừng để ý tới Nhị sư huynh nữa, ngươi càng để ý tới hắn, ngươi sẽ càng tức giận thôi."Hạ Ngữ vỗ vỗ tay Biện Nhu Nhu, đã bảo ngươi đừng đối nghịch với hắn rồi mà, cũng khuyên nhủ: "Nhu Nhu, đừng tức giận. Nghe sư tỷ, đừng đấu khí với Lữ sư đệ nữa."Biện Nhu Nhu vô cùng ủy khuất: "Sư tỷ, tỷ cũng nhìn thấy, hắn đáng ghét như vậy mà."Hạ Ngữ hỏi ngược lại cô một câu: "Nhưng muội cũng không phải không làm gì? Biết vì sao ta muốn ăn cơm cùng họ không?"Trong lòng Biện Nhu Nhu ủy khuất, nàng ta cũng không hiểu nổi.Rõ ràng nàng ta bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận đến hộc máu.Hiện tại chỉ cần nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh liền hận đến nghiến răng.Nhưng Hạ Ngữ lại chủ động đề nghị cùng ăn cơm với Lữ Thiếu Khanh.Nếu không phải nàng là sư tỷ của mình, Biện Nhu Nhu có thể đã nổi đóa ngay tại chỗ rồi.Còn có thể ăn được cái gì với tên kia chứ, nàng ta đã sớm không có khẩu vị rồi.Hạ Ngữ thở dài: "Ta đã nói với nuội rồi, muội vẫn luôn có thành kiến với Lữ sư đệ. Thời gian thăm dò bí cảnh với Lữ sư đệ, muội vẫn không thấy rõ Lữ sư đệ rốt cuộc là ai. Muội vẫn mang theo thành kiến, khinh thường hắn. Ta muốn để muội đi theo nhìn và thay đổi định kiến của muội. Lữ sư đệ, hắn không phải kẻ thù của chúng ta, ngược lại, nếu có thể có được tình hữu nghị của hắn, đều có lợi đối với ta và muội."Trong lòng Biện Nhu Nhu khó chịu, thành kiến của nàng ta đối với Lữ Thiếu Khanh bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt.Bị Lữ Thiếu Khanh châm chọc, khiến trong lòng nàng ta vô cùng chán ghét Lữ Thiếu Khanh.Song Nguyệt Cốc không có nam nhân, bình thường Biện Nhu Nhu đi theo Hạ Ngữ, mỗi khi gặp được nam tu sĩ, bởi vì có Hạ Ngữ, nên bọn họ vô cùng khách khí cung kính với nàng ta.Vì được người khác lấy lòng đã quen, lần đầu tiên gặp phải người như Lữ Thiếu Khanh, chán ghét cũng là hợp tình hợp lý."Sư tỷ, ta...""Vẫn chưa hiểu ý ta sao?" Hạ Ngữ có chút tức giận nói: "Nếu như muội không muốn, muội có thể không cần đi vào."Biện Nhu Nhu cắn răng, không muốn trở về: "Ta đi."Nếu không đi ăn cơm cùng, Biện Nhu Nhu còn không biết lúc đó Lữ Thiếu Khanh sẽ cười nàng ta như thế nào.Nói gì thì cũng không thể làm cho hắn xem thường.Tiêu Y ôm tay Biện Nhu Nhu, nói: "Nhu Nhu tỷ tỷ, ngươi không cần giận Nhị sư huynh. Nhị sư huynh rất tốt, hắn làm chuyện gì cũng có dụng ý của hắn. Ta đi theo Nhị sư huynh, Nhị sư huynh đối xử với ta rất tốt. Ngươi cũng đừng giận Nhị sư huynh nữa."Biện Nhu Nhu đi theo vào, lúc này Lữ Thiếu Khanh đã mặc kệ nàng ta.Hắn đang ghé vào trên bàn, nhàm chán lướt Thiên Cơ Bài, nhìn tin tức của những châu khác.Thiều Thừa nhắm mắt dưỡng thần, ba người Hạ Ngữ, Tiêu Y, Biện Nhu Nhu thì tụ lại một chỗ, bắt đầu mở phiên chợ của ba người phụ nữ.Phương Hiểu thì chỉ huy tiểu nhị trong tiệm mang thức ăn lên."Tiểu Y muội muội, đây là canh linh kê muội gọi."Tiêu Y cười hì hì uống.Thiều Thừa mở mắt, thấy Tiêu Y đã uống hai chén.Ông hỏi: "Tiểu Y, con thích cái này sao? Trở về, ta có thể làm cho con món này."Tiêu Y nhất thời cứng đờ, canh linh kê trong tay cũng không thơm nữa.Tài nấu nướng của sư phụ nàng đã được lĩnh giáo qua.Nàng bày ra vẻ mặt cầu xin, nhất thời không biết trả lời như thế nào.Tiêu Y dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh. Nàng nháy mắt ra dấu với Lữ Thiếu Khanh, cứu ta, Nhị sư huynh mau cứu ta.Lữ Thiếu Khanh hiểu ý cười một tiếng, việc nhỏ, hắn nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, nàng nói lúc ở bí cảnh, bị thương nôn ra máu. Nên muốn uống chút canh linh kê để bồi bổ một chút. Trở về ngươi nhớ hầm cho nàng nhiều một chút, để cho nàng uống bổ sung, tránh lưu lại di chứng gì."Nhị sư huynh, cái tên hỗn đản này.Trong lòng Tiêu Y hét lớn mình nhờ vả sai người rồi.Ta nhờ ngươi cứu ta, không phải bảo ngươi hại ta.Nàng vội vàng nói: "Sư phụ, không cần."

Bạn cần đăng nhập để bình luận