Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1907

Chương 1907
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kế Ngôn không thèm nhìn, chung quanh càng tỏa ra nhiệt độ lạnh lẽo, Vô Khâu kiếm chậm rãi đâm ra.
Trong chốc lát, bạo tạc biến mất, cuồng phong vù vù tiêu tán, giống như một tia kiếm quang của thiên địa sơ khai xuất hiện.
Kinh thiên động địa, thiên địa vì đó run lên.
“Phụt!”
Trong mọi người thực lực Hồ Yên yếu nhất phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngửa lên trời.
May là có Hồ Yên kịp thời xuất thủ giúp hắn ta một tay, bằng không hắn ta chắc chắn sẽ sụp đổ.
Còn mấy người Hồ Yên, Vương Sĩ sau khi nhìn thấy một kiếm này, thần sắc đại biến.
“Cái này, cái này…”
Một kiếm này so với một kiếm trước đó bổ Vương Cảnh Sơ còn kinh khủng hơn gấp mười.
Một kiếm này tản ra khí tức sắc bén khiến tất cả mọi người như có gai sau lưng.
“Phập, phập.”
Không gian chung quanh bọn hắn như bị cắt đứt, toàn bộ thiên địa đều như bị cỗ kiếm ý sắc bén này cắt thành mảnh vụn, bay lung tung.
Hồ Yên bọn hắn thậm chí cảm thấy mình đã bị cắt chém thành vô số khối, rơi lả tả trên đất.
Đối mặt với một kiếm này, Mặc Hạo hét rầm lên: “Đại, đại đạo quy tắc!”
“Không, không thể nào!”
Sau khi Mặc Hạo hét lên một tiếng, một lần nữa trở về bản thể, xoay người chạy.
Thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt hóa thành một tia chớp màu đen biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhưng mà một kiếm này của Kế Ngôn giống như vượt qua thiên địa, xuyên qua thời không, cho dù trong nháy mắt Mặc Hạo chạy được ngàn vạn dặm cũng không thể trốn thoát được một kiếm này.
“Phụt!”
Một tiếng hét thảm, cơ thể to lớn của Mặc Hạo chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số khối nhỏ.
Một cỗ sức mạnh huyền diệu cũng biến mất, trong Phượng thành xa xôi lại một lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Loại cảm giác khiến người ta thấy bi thương kia lại một lần nữa hiển hiện.
Mặc Hạo, vẫn lạc!
Lại một tu sĩ Luyện Hư kỳ vẫn lạc, mấy người Hồ Yên thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhưng, đồng thời trong lòng của bọn hắn không kìm được sinh ra đồng tình với Mặc Hạo.
Đồng thời cũng thấy may mắn vì mình chưa từng bị Tiêu Y mắng bao giờ.
Toàn Đỗ bị Tiêu Y mắng, chết rồi.
Giờ Mặc Hạo bị Tiêu Y mắng, cũng đã chết.
Về sau, cũng không thể trêu chọc đến nha đầu kia, tuyệt đối không nên bị nàng mắng.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra Mặc Hạo vẫn lạc, không kìm được mắng một câu: “Cái tên không biết nghe lời.”
Tiêu Y cổ cõng tiểu Hắc, trái phải mang theo đại Bạch, tiểu Bạch, tựa như cái đuôi đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Trong mắt nàng lóe ra tia sáng hiếu kì như một bảo bảo hiếu kì, chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của Lữ Thiếu Khanh.
Hôm nay phản ứng của Lữ Thiếu Khanh hơi kỳ quái, Tiêu Y biết, tuyệt đối là phát hiện ra điều gì, bằng không Lữ Thiếu Khanh sẽ không đột nhiên rời khỏi chiến chường.
Tộc Mặc Nha khi dễ tiểu Hồng đã nằm trong danh sách tất sát của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vì sao lại tự mình xuất thủ?
Mặc Già, Mặc Vĩ hai người vì sao lại chết?
Còn không phải bởi vì Lữ Thiếu Khanh muốn giết chết người của tộc Mặc Nha sao?
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh lại tạm thời buông tha Mặc Hạo và Mặc Trường Túy, trực tiếp đi tới nơi này.
Tiêu Y theo tới hiện tại, nghe thấy Lữ Thiếu Khanh mắng một câu, nàng cuối cùng có cơ hội mở miệng.
“Nhị sư huynh, thế nào?”
“Có phải có phát hiện gì không?”
“Nơi này có gì đó không bình thường sao?”
“Có thể có nguy hiểm không?”
Tiêu Y vừa mở miệng là dồn dập vài câu hỏi.
Dáng vẻ vội vàng khiến nàng rất muốn kéo Lữ Thiếu Khanh lại hỏi cho rõ ràng.
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, mà một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, bỗng nhiên tay phải của hắn lăng không vung lên.
Như phủi nhẹ bụi bặm che lấp chân tướng, cảnh tượng trước mắt Tiêu Y đột nhiên biến đổi.
Trước mắt nàng xuất hiện vô số dây mảnh màu đen, lít nha lít nhít, như là mạng nhện, hiện đầy toàn bộ thế giới.
Tiêu Y cùng đại Bạch, tiểu Bạch trong nháy mắt kinh sợ, một cỗ cảm giác kinh dị xộc thẳng lên đầu.
Tiểu Hắc trên đầu thì tò mò nhìn, sau đó vươn tay muốn bắt một sợi xem thử.
Kết quả phát hiện nó xuyên thấu, giống như hư ảo.
Tiêu Y thấy thế, nàng thử đưa tay đụng vào, phát hiện không có bất kỳ cái gì cảm giác gì, như không khí, xuyên thấu qua.
“Nhị sư huynh, cái này, là huyễn tượng sao?”
Tiêu Y phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ thế giới đều tràn đầy loại tơ mảnh nhỏ bé khó nhìn thấy rõ này.
Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng: “Là, là trận pháp!”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, là trận pháp.”
“Đây đều là trận pháp.”
“Trận pháp?” Tiêu Y trừng to mắt, sau đó cảm thấy càng thêm kinh dị.
Phóng tầm mắt nhìn tới, không thể nhìn thấy phần cuối, nếu như là trận pháp, bởi vậy có thể thấy được trận pháp này rốt cuộc lớn chừng nào.
“Là, là ai?”
Tiêu Y chật vật nuốt nước miếng một cái: “Đại trận này có làm được cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh chỉ một ngón tay, Tiêu Y thuận theo ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn sang, tơ mảnh màu đen sau lưng bọn họ bỗng nhiên sáng lên quang mang, từ xa đến gần, cuối cùng vượt qua bọn họ biến mất ở phía xa.
Quang mang không tính loá mắt, nhưng ở trên sợi tơ mỏng màu đen lại phá lệ bắt mắt.
“Đó là cái gì?” Tiêu Y một lần nữa hỏi thăm. Nàng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nguy hiểm gì trên đó: “Không có nguy hiểm sao?”
“Ngu!” Lữ Thiếu Khanh không khách khí mắng: “Tự dụng tâm cảm thụ, cảm thụ không ra, cút về đi theo tên không nghe lời kia đi.”
Tiêu Y rụt cổ một cái, vội vàng dùng tâm để cảm thụ.
Ổn định lại tâm thần, thần thức Tiêu Y cuốn ra, bao phủ lấy những sợi tơ mỏng chung quanh, tinh tế cảm thụ khí tức trên đó.
Rất nhanh, Tiêu Y đã cảm nhận được quang mang bên trên thực tế là năng lượng tinh thuần, thuần túy đến không thể thuần túy hơn, đồng thời, trong lòng nàng sinh ra minh ngộ.
“Đây, đây là năng lượng của con chim già kia sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận