Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2236: Chương 2236

Chương 2236: Chương 2236Chương 2236: Chương 2236
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vào lúc này, Lữ Thiếu Khanh hắn không phải người, mà là một hư không phong linh. Lữ Thiếu Khanh cảm nhận một chút, thầm thắc mắc: “Vì sao vân chưa được?”
Hiện giờ hắn cũng coi như là một hư không phong linh rồi, nhưng hắn vẫn giống người phàm, không cách nào dùng được bất kỳ sức mạnh nào. Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ, không có cách nào cứu được cầu ca rồi.
Được rồi, ngày lễ ngày tết nhớ đốt chút tiền giấy cho cầu ca vậy.
Nguy hiểm cũng không quá lớn.
Cảnh giới của hư không phong linh trước mắt đây tối đa cũng chỉ là Hóa Thần kỳ. Chắc là không giết chết được Gia Cát Huân Luyện Hư kỳ đâu nhỉ.
“Chặăc là thế.” Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng không chắc chắn.
Đột nhiên Lữ Thiếu Khanh cảm thấy không ổn, hắn ngẩng đầu.
Hư không phong linh quay lại đối diện hắn.
Vù.
Gió cũng thổi qua.
Mặc dù không có ngũ giác nhưng Lữ Thiếu Khanh cảm giác được đối phương đang nhìn mình.
Mẹ nó chứ, tính sai rồi! Ngay lập tức hắn phất tay cười chào nó: “HII”
Vù.
Gió xung quanh lập tức ập tới, hư không phong linh cũng lao về phía Lữ Thiếu Khanh. Tư thái không chờ nổi nữa chỉ muốn nuốt chứng Lữ Thiếu Khanh.
Mẹ nói
Lữ Thiếu Khanh quay đầu liền chạy, hắn không còn nghĩ tới nên đối phó với hư không phong linh thế nào nữa. Nhưng hiện tại hắn chẳng khác nào người phàm, chạy đến đâu gió xung quanh cung gào thét đuổi theo, như bị vô số cái xúc tu đang khống chế.
“Người một nhà, đại ca, người một nhàt” Lữ Thiếu Khanh gào lên nhưng hư không phong linh không có nghe, ngược lại còn có vẻ hơi vội vàng muốn nuốt luôn cả Lữ Thiếu Khanh vào bụng.
“Mẹ nó!”
Vào thời khắc bị nuốt vào, Lữ Thiếu Khanh chỉ chửi mẹ nó. Bị nuốt vào, lọt vào một vùng tăm tối, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như vừa rơi vào một vũng bùn.
Cảm giác hơi sền sệt.
Không phải là thạch thật chứ? Lữ Thiếu Khanh thì thầm tự hỏi.
Sau đó, một cỗ khí tức âm lãnh đánh tới, có lực hút mang theo thần thức tham lam một cách trần trụi hút tới.
Nó chỉ hận không thể nuốt chứng Lữ Thiếu Khanh không nhả cả bã.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, nhưng lúc này hắn không thể phản kháng.
Trong thế giới này, đến thần thức hắn cũng không điều khiển được. Nếu là người khác, nhất định sẽ vô cùng lo lắng, nhưng Lữ Thiếu Khanh cầu còn không được.
Thần thức tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Hắn nở nụ cười.
Gia Cát Huân cố gắng mở to hai mắt cũng không thấy một sợi ánh sáng nào, trong bóng đêm nàng ta cảm thấy vô cùng cô độc.
Lực hút xung quanh truyền đến khiến cho nàng ta sinh lòng tuyệt vọng. Huyết nhục trong cơ thể bắt đầu rung động, lúc nào cũng có thể sẽ thoát thể rời đi. Chỉ thế thôi sao?
Cứ thế sao?
Gia Cát Huân không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Cho dù là Lữ Thiếu Khanh. Tên hỗn đản kia lén lén lút lút, vào tình huống này có biện pháp nào chứ?
Chết ở đây, không biết mình có thể sống lại ở phân thân không nữa. Lo lắng cuối cùng của Gia Cát Huân chính là vấn đề này. Ngay khi nàng ta đang tuyệt vọng, đột nhiên hai mắt nàng ta tỏa sáng, ánh sáng từ trong bóng tối chiếu rọi ra. Một khắc sau, bóng tối xung quanh thối lui, càng lúc ánh sáng càng mạnh hơn.
Gia Cát Huân mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó dưới chân nặng trĩu khiến cho nàng ta luống cuống chân tay rơi từ trên trời xuống.
“A.”
Một sức mạnh bất ngờ xuất hiện kéo nàng ta giữa không trung: “Còn nói là Ma tộc, lá gan nhỏ thế à?”
Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên.
Gia Cát Huần ngạc nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh, hư không phong linh vừa rồi đã biến mất.
Chuyện gì đã xảy ra?
Gia Cát Huân cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng nữa rồi.
Vì sao Lữ Thiếu Khanh có thể mang theo mình đứng giữa không trung? Lữ Thiếu Khanh khôi phục được thực lực rồi sao?
“Xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Huân nhìn Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt: “Ngươi đoán xem?” Ta đoán cái cọng lông!
Gia Cát Huân gầm lên với Lữ Thiếu Khanh: “Hỗn đản!” “Cái đồ đại hỗn đản nhà ngươi!”
“Sao phát hiện kẻ địch mà không nói?”
Phát hiện hư không phong linh mà không nói tiếng nào làm hại nàng ta chật vật như thế.
“Nói rồi mà.” Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ vô tội “Ta đã nói cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” “Kết quả, ngươi còn đuổi theo cắn ta như một con chó điên.” Gia Cát Huân tức chết, cái này tính là nhắc nhở gì chứ?
“Hỗn đản!”
Lữ Thiếu Khanh đào đào lỗ tai: “Được rồi, đi thôi, đừng có gào lên nữa.”
“Ồn ào quá, còn ồn ào nữa ta cũng mặc kệ ngươi đấy.” Ồn ào?
Gia Cát Huân nổi giận. Còn: không phải vì ngươi quá hỗn đản sao?
Nàng ta gào thét lao tới Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể dùng nước bọt phun chết hắn. “Ai cần ngươi lo!”
“A.”
Lữ Thiếu Khanh ồ lên một tiếng, sau đó Gia Cát Huân cảm thấy dưới chân mình hãng đi một cái, luống cuống tay chân ngã xuống.
Bichl Gia Cát Huân lại ngã ầm ầm xuống đất, đau đến mức nước mắt đầm đìa.
“Hỗn đản!”
Gia Cát Huân chỉ hận Lữ Thiếu Khanh không có ở trước mắt mình, không cắn được.
Nàng ta bò dậy, ngẩng đầu gầm lên giận dữ: “Hỗn đản!” Sau đó, nàng ta ngẩn ngơ. Trên trời không có một ai, Lữ Thiếu Khanh chạy đâu không biết. Gia Cát Huân không nhịn được mà luống cuống.
Trái tim nàng ta đập thình thịch, tên hỗn đản này sẽ không mặc kệ mình thật chứ? Tại nơi lạ lẫm, quỷ dị mà nguy hiểm này, nàng ta chỉ như người phàm, không có lẫy tí sức tự vệ nào.
Gia Cát Huân nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đâu. Trong lòng nàng ta thật sự luống cuống.
Tên đáng chết này! Gia Cát Huân cắn răng, thấp giọng mắng: “Hỗn đản, ngươi chết không yên lành.”
“Này này, rủa người ta như thế, ngươi có ý tốt sao?” Bỗng nhiên giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng nàng ta, dọa nàng ta giật nảy mình.
Nhìn lại, thấy khuôn mặt ghê tởm kia xuất hiện, không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy an tâm.
Nhưng càng nhiều hơn là phân nộ.
Hai mắt nàng ta phun lửa, khi đã chuẩn bị kỹ càng phun cho Lữ Thiếu Khanh một mặt đầy nước bọt thì hắn cảnh cáo: “Ngươi lại thử ồn ào nữa xem?”
“Ta sẽ thật sự bỏ lại ngươi ở đây đấy.”
Theo bản năng, một bụng thăm hỏi sôi trào mãnh liệt đầu bị đè xuống hết.
Nàng ta hít sâu một hơi, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang cười tủm tỉm, cướng chế xúc động muốn cắn người.
“Làm sao ngươi khôi phục được thực lực?”
Vừa hỏi xong, Gia Cát Huân lập tức hối hận.
Quả nhiên.
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, vân là câu trả lời kia: “Ngươi đoán xeml”
Cơn giận lại bốc lên.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Không nói thì thôi, ai mà thèm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận