Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1776

Chương 1776
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Ngươi!”
Đối mặt với hai người sát ý nghiêm nghị, Giản Bắc hoàn toàn không sợ tí nào: “Ngươi cái gì mà ngươi, hai kẻ hèn nhát, Điểm Tinh Phái toàn là đồ hèn nhát, đám gia hỏa nhát như chuột.”
“Ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi.” Tân Nguyên Khôi tức giận râu tóc dựng ngược, gia hỏa Trung Châu thật không có lễ phép
Cận Hầu kéo Tân Nguyên Khôi lại, tràn đầy lòng tin cười cười, tỏ vẻ rộng lượng, nói: “Tân trưởng lão, không cần phải so đo cùng hắn ta.”
“Để cho hắn ta sống thêm mấy ngày, đến lúc đó hắn ta sẽ biết hối hận.”
Ba ngày, đây là thời gian Ma tộc cho Kế Ngôn để nghỉ ngơi.
Với thương thế hiện tại của Kế Ngôn, ba ngày cũng chỉ có thể khôi phục được một chút linh lực, không có bao nhiêu hiệu quả.
Với tu sĩ mà nói, ba ngày chỉ giống như một giấc ngủ trưa thôi.
Thời gian vừa đến, người của Ma tộc cũng tới.
Lần này, ba vị Hóa Thần Ma tộc xuất hiện, thân hình cao lớn, như Ma Vương trong bóng tối, lạnh lùng xuất hiện xung quanh, mang đến áp lực cường đại.
Ba vị Hóa Thần là đối thủ hôm nay của Kế Ngôn, mà Bí Uy bị thương cũng nhìn chằm chằm.
Giản Bắc thấy thế, không nhịn được mà phẫn nộ rống lên: “Hền hạ. Ma tộc các ngươi quá hèn hạ!”
“Ta cũng tới chăm sóc đám tiểu nhân hèn hạ các ngươi.”
Bí Uy lạnh lùng nói: “Đại nhân nói, hắn quá mạnh, nếu đã thế thì phải phái thêm nhân thủ.”
“Mà ba người bọn họ cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ mà thôi.”
“Kế Ngôn, ngươi không muốn chết thì đầu hàng đi!”
Giọng nói của Bí Uy mang theo oán hận thật sâu.
Ba ngày trước, gã ta sợ hãi không dám xông lên, đã bị đông đảo Ma tộc chê cười.
Lần này gã ta không để ý tới thương thế của mình mà cùng đi theo, đứng một bên sẵn sàng hành động bất kỳ lúc nào, dự định tự tay lấy đầu Kế Ngôn.
Kế Ngôn đứng dậy, đối mặt với ba vị, thậm chí là bốn vị Hóa Thần Ma tộc mà không đổi sắc, đấu chí trong lòng thiêu đốt kịch liệt.
Chiến đấu, hắn ta không sợ.
Trong từ điển của hắn ta, cho đến bây giờ, không hề có hai chữ “nhận thua”.
“Hóa Thần trung kỳ, đáng chết!” Giản Bắc chửi ầm lên: “Ma tộc, hỗn đản, vô sỉ!”
“Kế Ngôn công tử, ta và ngươi cùng đối phó với bọn họ.”
Mạnh Tiêu cũng đứng ra, thở phì phì nói: “Không sai, mọi người liên thủ đập chết mấy tên khốn Ma tộc này.”
Cận Hầu vẫn chờ bên cạnh nhìn thấy thế cục này thì sung sướng cười ha hả.
“Hai người các ngươi đừng có uổng phí tâm cơ. Chút sức lực này của các ngươi, ngoại trừ liên lụy đến Kế Ngôn, còn có thể làm gì?”
Kế Ngôn lắc đầu, bay lên: “Tới đi!”
Nhìn Kế Ngôn bay lên, bị ba vị Hóa Thần Ma tộc vay quanh.
Ba người Giản Bắc, Mạnh Tiêu, Tuyên Vân Tâm đều lo lắng.
Trước đó, Kế Ngôn là một đối một.
Ma tộc càng ngày càng vô lý, về sau là hai chọi một, đến giờ lên tới ba chọi một.
Giống như lấy Kế Ngôn ra làm đao, lợi dụng Kế Ngôn để huấn luyện cao thủ Ma tộc vậy.
“Hà hà, chết chắc!” Cận Hầu đắc ý cười.
Vài ngày trước Kế Ngôn mới bị thương, thực lực đã yếu đi.
Hôm nay đối thủ lại lên tới ba người, dù đều là Hóa Thần trung kỳ, nhưng có thể trở thành Hóa Thần có ai không phải kẻ cường hãn chứ?
Dù có thiên phú mạnh hơn, lại yêu nghiệt hơn, nhưng cũng có giới hạn.
“Hắn ta đã đến giới hạn, hôm nay hắn ta chết chắc rồi. Ba người các ngươi cũng phải chết.” Cận Hầu dữ tợn cười lên, trong lòng tràn trề đắc ý.
Nhưng khi hai mắt nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Tuyên Vân Tâm thì hắn ta không nhịn được cỗ lửa nóng bốc lên trong lòng.
“Đương nhiên, Vân Tâm, nếu muội lạc đường biết quay đầu, ta có thể tha cho muội một mạng.”
“Bồn nôn. Loại người như ngươi thật sự là buồn nôn.” Mạnh Tiêu nôn khan, nói với Tuyên Vân Tâm: “Vân Tâm tỷ tỷ, trước kia làm sao tỷ chịu nổi loại người này?”
Mạnh Tiêu ghét Cận Hầu vạn lần, có loại người bồn nôn này ở trong môn phái của mình, không đến ba ngày đã bị mình đập chết.
Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà nhíu mày, ánh mắt này của Cận Hầu khiến cho người ta buồn nôn.
Nhìn Cận Hầu trước mặt, trong lòng Tuyên Vân Tâm lại nhớ lại lần đầu tiên gặp Lữ Thiếu Khanh.
Khi đó, Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta hận đến phát điên, hận đến mức chỉ một lòng muốn giết chết hắn.
Nhưng nàng ta không thể không thừa nhận, Lữ Thiếu Khanh là một chính nhân quân tử, cho dù gần nàng trong gang tấc cũng không hề vượt giới hạn.
So với Cận Hầu, Lữ Thiếu Khanh tốt hơn gấp không biết bao nhiêu lần.
Tuyên Vân Tâm lạnh lùng nói với Cận Hầu: “Vẫn là câu nói kia, ngươi chớ có đắc ý quá sớm.”
“Dù Kế Ngôn công tử có thất bại, dù chúng ta có chết rồi, ngươi cho rằng Điểm Tinh Phái có thể sống sao?”
Giản Bắc cực kỳ đồng tình: “Không sai, Giản gia ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cận Hầu cười ha hả vài tiếng, mặt lạnh đi: “Giản gia à? Năm nhà ba phái à? Các ngươi có thể đánh bại được Ma tộc rồi lại nói.”
“Người của Trung Châu chi viện bất lực, muốn lợi dụng chúng ta để tiêu hao Ma tộc à? Nằm mơ!”
“Chờ khi các ngươi lưỡng bại câu thương, Điểm Tinh Phái chúng ta sẽ…”
Tân Nguyên Khôi lên tiếng ngắt lời Cận Hầu: “Không cần phải nhiều lời với bọn họ.”
Thật đúng là, thanh niên không biết kín miệng.
Mặc dù Cận Hầu bị ngắt lời nhưng mấy người Giản Bắc đều không phải kẻ ngu.
Lập tức hiểu ra Điểm Tinh Phái muốn làm gì.
Biết Ma tộc thế lớn, Điểm Tinh Phái tự biết đánh không lại, chỉ sợ bước theo gót chân Thiên Cung môn.
Cho nên dứt khoát bí mật giảng hòa với Ma tộc, rút lui khỏi chiến tranh.
Mục đích là muốn để Ma tộc và Trung Châu đánh nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi.
“Suy nghĩ ngu xuẩn!” Giản Bắc nghe xong, ánh mắt nhìn sang đầy khinh thường, không biết là cái đầu thế nào mới có thể nghĩ ra được cái gọi là biện pháp tốt nào?
Thật sự cho rằng tránh một bên là có thể làm ngư ông đắc lợi thật đấy à?
Tuyên Vân Tâm cũng âm thầm lắc đầu, Điểm Tinh Phái từ trên xuống dưới đã bị Ma tộc dọa cho vỡ mật rồi.
Chỉ muốn co đầu rút cổ tự bảo vệ mình, không biết cân nhắc lợi hại được mất ở các phương diện khác.
Bị Giản Bắc khinh bỉ, Cận Hầu không tức giận mà ngạo nghễ nhìn sang Giản Bắc.
“Ngươi biết cái gì?”
“Chúng ta sẽ không ngu ngốc để cho người Trung Châu các ngươi chơi đùa.”
“Loạn thế tới, người có thể sống đến cuối cùng mới có thể cười đến cuối cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận