Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 274 - Chuẩn bị phía sau ư? Ta cũng có (tt)



Chương 274: Chuẩn bị phía sau ư? Ta cũng có (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÔ Mục cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt. Ông ta biết Kế Ngôn, đương nhiên chiến ý trong mắt lại càng mạnh hơn.Cả hai đều là Nguyên Anh kỳ, mà ông ta còn cao hơn Kế Ngôn một cảnh giới nhỏ.Nếu Kế Ngôn không thức thời, ông ta cũng không ngại dạy dỗ Kế Ngôn, thậm chế diệt luôn cả Lăng Tiêu Phái.Lữ Thiếu Khanh mắng Kế Ngôn: “Hỗn đản, ta không bị ông ta chơi chết thì huynh không xuất hiện phải không?Kế Ngôn đánh giá hắn một hồi, cười cười nói: “Không phải đệ vẫn rất ổn sao?”Không hổ là huynh. Ngay cả Nguyên Anh tầng hai cũng có thể giấu.“Mẹ nó.” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mắng: “Tốt cái rắm ấy. Không thấy ta bị thương nghiêm trọng thế nào à?”“Không mất mấy tháng không thể hồi phục được”Đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh kỳ không phải trò đùa đâu.Nếu không có Kế Ngôn ở phía sau, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh sẽ lập tức chạy trốn.Bây giờ Kế Ngôn đã xuất hiện, hắn an toàn rồi.Mà theo như Kế Ngôn thấy, đến giờ Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể mắng chửi người chứng tỏ vẫn còn khỏe lắm, không cần lo lắng.Hắn ta nhìn thoáng qua Ô Mục, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Bây giờ đệ vẫn còn long tinh hổ mãnh, trung khí mười phần, tiếp tục đánh đi.”Lữ Thiếu Khanh không nói hai lần lập tức ngồi xếp bằng xuống đất: “Ta bị thương, sắp chết rồi.”“Thế mà huynh còn muốn ta lên trận, huynh có còn lương tâm không? Huynh có phải Đại sư huynh không?“Huynh còn thiếu lương tâm hơn cả sư muội ngu xuẩn.”Ở phía xa, Tiêu Y đi cùng Thiều Thừa bĩu môi, cáo trạng với Thiều Thừa: “Sư phụ, người xem, Nhị sư huynh cả ngày chỉ nói xấu con.”Kế Ngôn nhìn Ô Mục, trường kiếm lơ lửng trên đầu chỉ thẳng vào ông ta.Khóa chặt Ô mục.Cho dù cách nhau vài dặm, Ô Mục cũng có thể cảm nhận được phong mang.Như có kim đâm nhoi nhói toàn thân.Ô Mục nghiêm túc, lấy ra thêm mấy tờ linh phù nữa.Kế Ngôn phóng lên trời, bá khí để lại một câu: “Lên đánh một trận!”Bị Kế Ngôn khóa chặt, không cách nào đào thoát.Ô Mục cũng không nghĩ tới chạy trốn.Ý chí chiến đấu sục sôi, sát ý trào dâng trong lòng ông ta.Giết được thiên tài như Kế Ngôn sẽ rất thỏa mãn.Ông ta lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, nói với Tuyên Vân Tâm: “Hắn đến nước này rồi, ngươi có thể giết hắn!”Sau đó cũng phóng lên tận trời.Không bao lâu sau, trên bầu trời xa xăm vọng lại sóng không khí khủng bố.Kiếm ý, linh lực, hỏa diễm, vân vân, khuếch tán quanh quẩn trên thiên không như trời sập.Bên này Tuyên Vân Tâm ngẩng đầu nhìn trời một cách đầy lo lắng. Nàng ta không tự tin được như Ô Mục.Tại Tế Châu này, Kế Ngôn có một truyền thuyết kinh khủng.Mặc dù Ô Mục là một Nguyên Anh uy tín lâu năm, cũng hơn Kế Ngôn một cảnh giới nhỏ.Nhưng mà.Nói là uy tín lâu năm, trên thực tế là bị kẹt lại mấy chục năm, hơn trăm năm rồi không cách nào đột phá.Xét đến cùng, thì chính là thiên phú không đủ, tiềm lực không có.Còn Kế Ngôn, hai mươi mốt tuổi đã đột phá Nguyên Anh, tươi mới trẻ trung.Một đường đột phá, thăng cấp dễ dàng như uống nước.Thiên phú kinh khủng vô song, không nói tới Tề Châu, dù là Yến Châu cũng không ai địch nổi.Cho dù là vị Đại sư huynh của Điểm Tinh Phái mà Tuyên Vân Tâm sợ hãi cũng không thể sánh cùng Kế Ngôn.Ô Mục, có thể làm đối thủ của Kế Ngôn sao?“Thân ái, đang nghĩ gì thế?”Một giọng nói vang lên khiến cho Tuyên Vân Tâm vừa nghe đã muốn giết người.Tuyên Vân Tâm giật mình nhảy dựng lên, sau đó mới nhớ ra tên hỗn đản Lữ Thiếu Khanh kia vẫn còn ở đây.Nàng ta không nói hai lời, lập tức vung ra hai tờ linh phù, thân ảnh cấp tốc bùng lên biến mất.Nàng ta đã từng nếm thử thực lực của Lữ Thiếu Khanh.Còn khủng bố hơn cả khi nàng ta ở trạng thái mạnh nhất.Kể cả khi mạnh nhất nàng ta cũng không thể khiến Nguyên Anh chịu thiệt được.Mà Lữ Thiếu Khanh lại có thể làm được.Hiện tại Lữ Thiếu Khanh bị thương, nàng ta cũng bị thương.Lúc này nàng ta không tự tin có thể thắng được Lữ Thiếu Khanh.Cho nên, phản ứng đầu tiên của nàng ta là chạy trốn.Nhưng một cỗ kiếm khí đánh về phía nàng ta, dường như đã sớm dự liệu được nàng ta sẽ chạy trốn mà phong kín hướng chạy.Tuyên Vân Tâm có thể cảm nhận được kiếm ý cuồng bạo nóng bỏng.Nàng chỉ có thể lựa chọn tránh né mũi nhọn.Nhưng chỉ được một lát, một cỗ linh thức lại đánh tới.Lại tới nữa?Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà mắng: “Hỗn đản, ngươi!”Linh thức lần nữa tấn công nàng ta.Căn bản Tuyên Vân Tâm không thể phòng bị được, hét lớn”“AAAA!”Lữ Thiếu Khanh bên cạnh cũng kêu lên.“A, đau chết mất!”Trái tim Tuyên Vân Tâm đau muốn nứt, cảm giác có vô số thanh đao cắt chém trong đầu mình, lại như một ngọn núi lửa đã tích lũy đến cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.Lữ Thiếu Khanh cũng không khá hơn nàng ta chút nào.Vừa rồi khi chiến đấu với Ô Mục, linh thức của Lữ Thiếu Khanh đã bị hao tổn, hiện tại hắn liều mạng mình bị thương cũng phải đánh Tuyên Vân Tâm ác một chút.Lữ Thiếu Khanh quỳ một chân xuống, giống hệt Tuyên Vân Tâm ở cách đó không xa, sắc mặt tái mét, trán đầy mồ hôi, thở phì phò.Vì thế, thương thế của hai người lại càng nặng hơn.Tuyên Vân Tâm cảm thấy mình có thể ngất đi bất kỳ lúc nàoHiện tại, đừng nói là chạy trốn, dù là điều động linh lực trong cơ thể cũng có thể khiến nàng ta ngất đi.Nàng ta nghiến chặt răng, cố gắng ngồi xếp bằng xuống.Nàng ta oán hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh cách mình không xa, hận ý trùng thiên, sát ý đầy đồng.Gia hỏa ghê tởm, đáng hận đang ở ngay trước mắt nàng ta lại không cách nào giết hắn.Lữ Thiếu Khanh cũng ngồi xếp bằng xuống. Hắn tốt hơn Tuyên Vân Tâm một chút.Dù bị thương nghiêm trọng, hắn cũng cười tủm tỉm, không chút để ý tới vết thương của mình, phất phất tay với Tuyên Vân Tâm. “Làm sao? Thấy ta không vui sao?”“Lại bày ra bộ dáng thối như thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận