Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1548

Chương 1548Chương 1548
Kế Ngôn xếp bằng ở trên một thân cây, nhắm mắt tu luyện.
Trên vai hắn ta, Vô Khâu cũng học theo, ngậm miệng, ngồi xuống học theo Kế Ngôn tu luyện.
Dưới gốc cây, tiểu Bạch cầm một viên ngọc giản dán lên trán.
Sau khi tiểu Bạch bị Lữ Thiếu Khanh ép học trận pháp, lúc mới đầu nó hơi kháng cự, về sau theo thời gian trôi qua, nó cũng đã quen.
Sau khi tu luyện nhàn rỗi liền cầm ngọc giản Lữ Thiếu Khanh đưa cho nó để học tập tu luyện.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện liền lấy Mặc Quân kiếm ra, Mặc Quân nhảy ra, kêu Vô Khâu một tiếng. Hai thanh kiếm trong nháy mắt biến mất, không biết chạy đi nơi đâu.
Kế Ngôn mở to mắt, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Chuẩn bị rồi?"
"Chuẩn bị!" Lữ Thiếu Khanh lười biếng nói: "Nơi này rất nhàm chán, cũng rất nguy hiểm."
"Được!" Kế Ngôn khẽ gật đầu, không nhiều lời.
Dừng một chút, mới hỏi: "Lúc nào?"
"Sau vài ngày nữa!" Lữ Thiếu Khanh vẫn trả lời một cách uể oải: "Muốn chuyển vài lời giúp huynh không?"
"Không cần!"
"Tùy huynh."
Sau đó hai người không nói thêm gì nữ khiến Tiêu Y lập tức xông đến bên cạnh chuẩn bị xem trò vui lập tức cực kỳ khó chịu.
Các huynh nói chuyện không thể bận tâm đến tâm trạng người ngoài một chút sao?
Không thể để ý đến sư muội đáng yêu một chút sao?
Ta biết các huynh tâm hữu linh tê, ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng các huynh quên mất bên cạnh còn có ta à.
Tiêu Y cuối cùng nhịn không được, hỏi: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các huynh đang nói gì vậy."
"Ngốc, hai ngày nữa ta muốn về Tê Châu."
"A?" Tiêu Y giật mình: "Nhị sư huynh, huynh thật phải đi về sao?"
"Không cùng chúng ta đi học viện sao?"
Tiêu Y trong lòng mất mát. Lại phải tách ra sao???
Lữ Thiếu Khanh thấy thế ngón tay búng lên trán nàng một cái: "Ta về làm trạch nam của ta, các muội ở đây làm học sinh ngoan của các muội."
"Ai nấy cũng thổi phồng học viện Trung Châu giỏi lắm, nếu muội ở đây không học được gì, trở về ta đánh chết muội."
Sau khi nói xong, chắp tay sau lưng rời đi.
Tiêu Y bên này còn có rất nhiều lời cũng chưa kịp nói đã không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh nữa.
Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh rời đi, trong lòng càng thêm mất mát, một cảm xúc bi thương xộc lên đầu.
Nàng nhìn về phía Kế Ngôn, con mắt hơi đỏ bừng: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh thật sự không đi Học viện Trung Châu sao?"
Kế Ngôn nhàn nhạt nói: "Đây là lựa chọn của đệ ấy."
Tiêu Y nghe vậy, càng thêm lo lắng, vò đầu: "Nhưng, Nhị sư huynh không đi, huynh ấy có thể vì thế mà thua kém không?"
Học viện Trung Châu hội tụ tài nguyên tốt nhất, đây đã được công nhận rồi.
Là thánh địa tu luyện tốt nhất trong Thập Tam Châu.
Vô số người chen lấn đến vỡ đầu để vào.
Bởi vì bọn hắn biết đến Học viện Trung Châu, thực lực của bọn hắn sẽ đột nhiên tăng vọt.
Cho dù là Phương Hiểu, Giả Tôn hay Tuyên Vân Tâm, sau khi bọn hắn đến đây đều đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
Tiêu Y lo lắng chính là Nhị sư huynh nàng trở về làm trạch nam, thoải mái thì thoải mái nhưng sẽ bị kéo lùi, sẽ bị vượt qua.
Kế Ngôn nghe vậy không kìm được lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Học viện Trung Châu đối với đệ ấy không có hiệu quả nhiều."
Là sư huynh của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn biết Lữ Thiếu Khanh có bí mật rất lớn, loại chuyện này không cần lo lắng cho hăn.
Hắn ta nói với Tiêu Y: "Đệ ấy có suy nghĩ của mình, ở đây, muội nghiêm túc một chút cho ta."
"Đệ ấy về rồi, tới phiên ta giám sát muội."
Chỉ có đối mặt với sư đệ hoặc là sư muội, Kế Ngôn mới có thể nói nhiều lời như vậy.
Tiêu Y nghe vậy, sắc mặt soạt một cái trắng bệch.
Ký ức lần đầu vào cửa, đi theo Đại sư huynh tu luyện hiển hiện.
Tiêu Y tê cả da đầu, lần này thảm rồi.
So với Đại sư huynh, Nhị sư huynh mặc dù sẽ đánh người, nhưng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tiêu Y đã đoán được tương lai bi thảm của mình.
Cho nên, nàng càng thêm muốn Lữ Thiếu Khanh ở lại, nàng một lần nữa nói: "Đại, đại sư huynh, Nhị sư huynh cũng có thể không quay về, cùng ở lại nơi này với chúng ta cũng được mà."
Vừa rồi muốn Lữ Thiếu Khanh ở lại là vì tốt cho Lữ Thiếu Khanh, giờ không muốn Lữ Thiếu Khanh rời đi là vì tốt cho mình.
Để Nhị sư huynh giám sát tóm lại vân thoải mái hơn Đại sư huynh giám sát một chút.
Kế Ngôn bỗng nhiên nói: "Muội còn nhớ rõ thân phận của muội không?"
Tiêu Y nghi hoặc, thân phận của ta?
Đại tiểu thư Tiêu gia, đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái.
"Ra ngoài lâu như vậy, Thiên Ngự Phong đều không có người, phải có người trở về xem thử mới được."
Tiêu Y lập tức giật mình, tất cả mọi người đều ra ngoài, sư phụ cũng đi Yêu giới vẫn chưa về.
Thiên Ngự Phong là một trong năm đại chủ phong của Lăng Tiêu Phái, hưởng quyền lợi của môn phái thì cũng phải tiếp nhận nghĩa vụ của môn phái.
Bốn sư đồ Thiên Ngự Phong bọn họ đều ra ngoài, đi lâu như vậy, tóm lại cũng phải quay về xem thử.
Chính như lời Nhị sư huynh nói, đi lâu như vậy mà còn không về, chưởng môn cũng phải nghỉ ngờ bọn họ phản bội chạy trốn.
Lữ Thiếu Khanh quyết định rời đi, nhưng trước lúc rời đi hắn còn phải làm chút chuyện.
Về lại nơi ở của mình, Thời Liêu quan sát một chút nơi này, tiểu viện lộ ra sự yên tĩnh và tường hòa vô cùng.
Sau đó cổ tay Lữ Thiếu Khanh khế đảo, một đống vật liệu lớn xuất hiện, tỏa ra ánh sáng trên không trung, luyện hóa hư không, hoặc hòa tan, hoặc ngưng tụ, trở thành hình dáng Lữ Thiếu Khanh muốn, cuối cùng tiến vào trong lòng đất.
Hai ngón tay hắn khép lại, hư không khắc hoạ ra từng đạo văn như xe chỉ luồn kim rơi trên mặt đất, quang mang lóe lên, cuối cùng biến mất.
Khoảng cách từ Tê Châu đến Trung Châu đâu chỉ vài ngàn tỷ dặm, cho dù có tạo nghệ trận pháp như Lữ Thiếu Khanh thì cũng phải tốn gần một ngày mới làm xong.
Sau khi làm xong tất thảy, Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, hài lòng nói: "Trở về môn phái bố trí thêm cái nữa là được."
"Đến lúc đó đến Trung Châu, còn không phải chỉ trong vài phát sao?"
"Tuy nhiên tục ngữ có câu thỏ khôn có ba hang, ngay cả con thỏ còn hiểu được đạo lý này, làm người, tuyệt đối không thể tệ hơn thỏ được!"
Sau khi hắn nghỉ ngơi một chút, lại chạy sang chỗ Kế Ngôn. Chương 1549
Tiêu Y bên này đã lên cuộc sống tương lai, ngồi xuống bên cạnh Kế Ngôn, phát hiện Lữ Thiếu Khanh chạy về tới, lập tức vui mừng, chẳng lẽ Nhị sư huynh muốn thay đổi chủ ý?
Còn chưa kịp hỏi, Lữ Thiếu Khanh mở miệng trước, nói với Kế Ngôn: "Nhấc cái mông của muội ra, ta làm chút chuyện."
"Làm gì?"
"Bố trí cái truyên tống trận, ngày sau có chuyện, có thể chạy trốn từ nơi này."
Lại là một ngày bận rộn, truyền tống trận bố trí ở chỗ này đã hoàn thành.
Lữ Thiếu Khanh võ võ tay, sau đó đem hai cái lệnh bài ném cho Kế Ngôn cùng Tiêu Y, nói với hai người: "Đây là một đường lùi, bên chỗ ta cũng có một cái"
"Giờ vẫn chưa thể sử dụng, đợi sau khi ta trở về bố trí xong cái ở môn phái là có thể dùng."
Sau đó hắn ta nghiêm túc nhìn chăm chằm Tiêu Y: "Muội nhớ ngậm chặt miệng cho ta, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, muội dám tiết lộ ra ngoài."
Kế Ngôn nhàn nhạt bổ sung: "Nàng dám tiết lộ, ta đánh chết nàng."
Tiêu Y lập tức bĩu môi, lại đến khoảng thời gian vợ chồng khi dễ ta rồi.
Ta cũng rất đáng tin cậy có được hay không hả?
Tuy nhiên Tiêu Y cũng không còn cách nào khác, ai bảo nàng ta là tiểu sư muội.
Tiêu Y chỉ có thể tội nghiệp cam đoan: "Nhị sư huynh, huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra."
Tuy nhiên Tiêu Y nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, ánh mắt của nàng lóe lên hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, khi đó huynh có thể dễ dàng đến Trung Châu sao?"
"Nói nhảm!"
Tiêu Y càng cao hứng hơn, nếu vậy không cần tách ra với Nhị sư huynh, đến lúc đó không chừng sẽ không cần bị Đại sư huynh giám sát.
Đại sư huynh nghiêm túc như vậy, thật sự là ngại làm phiền đến Đại sư huynh.
Tiêu Y vui mừng xoa đầu đại Bạch, cao hứng nói: "Đến lúc đó Nhị sư huynh đến nhiều một chút, muội..."
"Đến cái cọng lông." Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí cắt ngang lời nàng: "Ta ăn nhiều chết no hay sao mà chạy đi chạy về?"
"Ta nằm ở Thiên Ngự Phong không sướng hơn à?”
Tiêu Y lập tức liền ỉu xìu.
"A, đại ca, ngươi đang nói cái gì, hình như ta nghe thấy Thiên Ngự Phong?" Giọng Giản Bắc truyền tới
Tiêu Y nói thầm: "Nhị sư huynh, cái gã bỉ ổi này ngày nào cũng muốn dính lấy huynh, một hai ngày không thấy liền chạy tới tìm huynh."
"Cẩn thận một chút, chỉ sợ khuynh hướng không được bình thường."
Giản Bắc sở dĩ động một chút lại tìm Lữ Thiếu Khanh, thứ nhất là vì tò mò về Lữ Thiếu Khanh, thứ hai muốn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Không còn cách nào khác, sức phá hoại Lữ Thiếu Khanh thể hiện khiến Giản Bắc hãi hùng khiếp vía.
Ngao gia, Mị gia đều phải chịu thiệt trong tay hắn.
Trong thời gian hai ba tháng mà kiếm được số linh thạch rất nhiều người cả đời cũng không kiếm được.
Can đảm cẩn trọng, giảo hoạt như hồ ly, thực lực như có mê vụ bao phủ, thấy không rõ đoán không ra.
Cho Giản Bắc cảm giác hết sức đáng sợ.
Giản Bắc đến nhìn chằm chằm một chút đề phòng Lữ Thiếu Khanh mang đến phiền phức lớn cho Giản gia mình.
Hôm nay hắn ta chợt phát hiện ba động linh khí vị trí Kế Ngôn tương đối lớn, không trung quang mang lập loè, lập tức chạy tới, dự định nhìn xem là chuyện gì xảy ra. Vừa đến nơi hắn ta nghe thấy lời Tiêu Y.
"Âm!"
Hắn ta suýt chút nữa đụng phải cây đại thụ bên cạnh.
Hảắn ta nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: "Ta mới không thích nam nhân."
Tiêu Y hừ hừ nói: "Ta hoài nghi ngươi thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Nhị sư huynh ta."
Nhị sư huynh ta có đẹp mấy cũng không thuộc về ngươi.
Ngươi có ý định với Nhị sư huynh ta, cái mạng nhỏ ngươi khó giữ được.
Lữ Thiếu Khanh trừng Tiêu Y một chút: "Có biết nói chuyện không vậy? Thế nào gọi là sắc đẹp? Cái này gọi là soái khí."
Sau đó hắn cũng cảnh giác nói với Giản Nam: "Khuynh hướng giới tính của †a bình thường, ngươi muốn thỏa mãn thì tự phục vụ hoặc là ăn thức ăn nhanh đều được."
Giản Bắc muốn thổ huyết, cảm thấy mình oan uổng muốn chết: "Đại ca, ta cũng không có hứng thú với ngươi."
Ta sợ ngươi gây chuyện.
"Đại ca, các ngươi một đêm không ngủ sao? Ở chỗ này bận rộn cái gì vậy?"
Giản Bắc rướn cổ lên, nhìn thoáng qua chung quanh, hẳn ta cảm thấy chung quanh có gì đó không bình thường nhưng lại nhìn không ra có gì không ổn.
Nhìn một chút chung quanh, thử thăm dò hỏi: "Mới vừa nói tới Thiên Ngự Phong à?”
Lữ Thiếu Khanh không giấu diếm: "Đúng, ta chuẩn bị đi." "Về Tê Châu sao?" Giản Bắc trong lòng vui mừng, rốt cục chịu về rồi sao?
Đi thì tốt, không nên ở đây khiến cho †a nơm nớp lo sợ.
Giản Bắc cố nén vui vẻ trong lòng, hỏi lần nữa: "Thật sao?"
Hắn ta hận không thể bảo Lữ Thiếu Khanh đi ngay bây giờ.
Hắn trở về rồi, hắn ta cũng không cần cả ngày nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh gật đầu, Giản Bắc suýt chút nữa hát vang một khúc ca rồi.
"Sao vậy? Ta thấy hình như dáng vẻ ngươi rất vui, ta chọc ngươi chán ghét đến thế sao?" Lữ Thiếu Khanh thần sắc bất thiện nhìn chăm chằm Giản Bắc.
Giản Bắc vội vàng tự nhéo mình một cái, đổi sang mặt nạ đau khổ: "Đại ca, đâu có, ta không nỡ xa ngươi."
Lúc này, Quản Đại Ngưu cũng tới: "Ta đang nói sao tới chỗ mà không tìm thấy ngươi, các ngươi đến tìm Kế Ngôn công tử làm gì vậy?
Đối với Kế Ngôn, cho dù là Quản Đại Ngưu hay là Giản Bắc đều hết sức kính trọng, không dám mạo hiểm mạo phạm.
Không còn cách nào khác, thực lực Kế Ngôn bày ra ở đây, gương mặt lạnh lùng khiến người ta tự nhiên tăng thêm một phần kính trọng.
"Đại ca nói hắn muốn về Tề Châu."
"Thật sao?" Quản Đại Ngưu lập tức đại hỉ, khó kìm lòng nổi, thốt ra: "Niềm vui to lớn, đối với chúng ta quả là niềm vui to lớn, thật đáng mừng."
Quản Đại Ngưu kích động đến mức bắp thịt trên người đều đang run rẩy. Quá tốt rồi, tên ma đầu này chịu đi rồi.
Cuối cùng ta cũng có thể giảm béo rồi.
Đến đây, ta mập mất mấy cân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận