Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1930

Chương 1930Chương 1930
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một người khác thân mặc váy lụa màu xanh nhạt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, như một con tiểu tỉnh linh đang bay tới bay lui trong quái vật màu đen, giết cho quái vật màu đen nhao nhao kêu rên ngã xuống.
Tiểu Hồng đứng ở bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng động thủ, phần lớn thời gian đều giống như một đội viên đội cổ động ở bên cạnh hò hét trợ uy. Tiêu Y cảm nhận được khí tức của tiểu Hồng, hưng phấn hô một tiếng: “Tiểu Hồng!”
Tiểu Hồng quay đầu, thấy nhóm người Lữ Thiếu Khanh, mắt sáng lên, không nói hai lời lập tức bay về phía bên này.
Nó biến thành một con chim màu đỏ lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại!”
Tiểu Hồng đã biến lớn rất nhiều, trước đó chỉ lớn bằng cỡ nắm tay, hiện tại đã lớn bằng đầu một thanh niên. Nó muốn nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh nhưng bị Lữ Thiếu Khanh một tay tóm lấy đuôi, treo ngược lên.
Tiểu Hồng bị bắt lại, ánh mắt sắc bén, khí thế biến đổi, một cỗ khí tức cường đại xộc tới. Hóa Thần cảnh giới tầng bảy! Tiêu Y thấy ưu thương không thôi, tiểu Hồng cũng đã đuổi kịp nàng.
Nàng đi theo Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh ăn liên tục mấy bữa mới có được cảnh giới này.
Còn tiểu Hồng tự đơn đả độc đấu mà cũng có cảnh giới này.
Thật sự là câu nói kia, hàng so với hàng, hàng đáng vứt, người so với chim, người phải chất. “Lão đại, lúc này không giống ngày xưa, ta cũng sẽ không...”
Tiểu Hồng còn chưa nói xong, Lữ Thiếu Khanh cũng không chút khách khí, quất một bàn tay vào đầu tiểu Hồng, khí thể tiểu Hồng giảm bớt. “Chim ngốc, chim ngốc.”
Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí mắng: “Sẽ không cái gì? Sẽ không bị ta thu thập à? Đến nơi chim ị này trở nên ngầu đến thế rồi à?” “Làm phản, ngươi còn dám chảnh trước mặt ta?” “Còn điểu gia, sao ngươi không gọi điểu tổ tông luôn? Còn ngầu à?”
“Bà nội nó, phẩm cách khiêm tốn, tem tém của ta ngươi không hề học được một chút, về sau ra ngoài đừng nói ta là lão đại của ngươi, ta gánh không nổi ngươi đâu.”
Tiểu Hồng bị đánh hai cánh ôm đầu: “Lão đại, lão đại, nể mặt chút đi.”
“U¡ da, ui da, nể mặt chút đi.” “Mặt mũi cái gì? Lữ Thiếu Khanh mặc kệ cái này, tiếp tục đánh lên đầu tiểu Hồng: “Ngâu à, lúc này không giống ngày xưa à, điểu gia à, ta nhổ hất lông ngươi.”
“Đừng mà, lão đại, ta sai rồi.” Tiểu Hồng tiếp tục cầu xin tha thứ, nó tự biết không cách nào phản kháng, chỉ có thể ôm đầu cầu xin tha thứ.
Chủ quan.
Sao lại đắc ý quên hình rồi? Sự lợi hại của lão đại sao mình lại quên mất chứ?
Tiểu Hồng bên này đang kiểm điểm, bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: “Buông hắn ral” Tiếp theo một bóng dáng màu xanh lục giết tới.
Không khí chung quanh trong nháy mắt trở nên sắc bén, tiếp đến vô số lông vũ xuất hiện, như từng thanh lợi kiếm lao thằng về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Không cần đây là lão Đại của tat”
Tiểu Hồng kinh hãi, vội vàng hô to.
“Lão đại cứt chó gì, giết!” Tiếp đến lại là một âm thanh lạnh lùng khác, một cơn gió lớn đánh tới, vô số phong nhận từ trên trời giáng xuống. Hai nữ tử đang chiến đấu với quái vật màu đen cách đó không xa xoay đầu lại ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Hai người phối hợp ăn ý, trong nháy mắt đã tạo ra thế bao vây đối với Lữ Thiếu Khanh.
Tuy nhiên thực lực hai người bọn họ chỉ là Hóa Thần kỳ, Lữ Thiếu Khanh không cần động thủ, chỉ cần đưa tiểu Hồng ra trước là các nàng đã không thể không tạm dừng thế công của mình.
Hai người lập tức luống cuống tay chân, suýt chút bị phản phệ.
Tiểu Hồng vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại, người một nhà.”
Thiều Thừa lúc này cũng tới mở miệng nói: “Được rồi, đừng làm rộn.”
Lữ Thiếu Khanh lúc này mới buông tiểu Hồng ra, tiểu Hồng nói với hai nữ tử: “Người một nhà.”
Sau đó bay nhảy lên đầu Tiêu Y, định ôn lại chút cảm giác tổ chim.
Vừa nằm xuống, một giọng nói khác vang lên: “Tránh ra, đây là nơi của ta.” Tiểu Hồng cúi đầu xem xét, thấy tiểu Hắc được Tiêu Y ôm. “Nha đầu ngươi là ai?” Tiểu Hồng bĩu môi: “Nơi này vẫn luôn là nơi của ta.”
Không ngờ là, Tiêu Y tóm tiểu Hồng xuống: “Tiểu Hồng, đừng làm rộn, ngươi trưởng thành rồi.”
Chủ yếu là tiểu Hồng hóa hình là một nam hài tử, Tiêu Y không quen.
Tiểu Hồng tức giận bất bình đáp xuống, biến thành hình người, hắn ta khó chịu nhìn chằm chằm tiểu Hắc: “Sư thúc, nàng là ai? Dựa vào cái gì nói đó là nơi của nàng ta.” “Nàng tên tiểu Hắc, là nữ nhỉ của Nhị sư huynh.”
“Âm ầmƒ”
Nơi này thành một thế giới khác, nơi này không có mặt trời mặt trăng, cũng không có thiểm điện phích lịch.
Nhưng lúc này tiểu Hồng cảm thấy mình bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Một đạo thiểm điện rơi mạnh lên đầu chim của hắn ta, bổ cho hắn ta đầu óc trống rỗng. Mới bao nhiêu năm chứ? Lão đại của mình ngay cả Tiểu Hồng đột nhiên bi thương: “Lão đại, ngươi - không mời ta tham gia hôn lễ của ngươi à?”
“Tình cảm của chúng ta lạnh nhạt đến mức độ này sao?”
Bi thương rên lên hai câu, sau đó lửa bát quái cháy hừng hực, hắn ta hỏi Tiêu Y: “Sư thúc, đạo lữ của lão đại là ai? Hạ Ngữ hay Tuyên Vân Tâm? Hay là Mạnh Tiêu đầu hai búi kia? Hay là nữ nhân ma tộc kia?”
“Hay là, thu cả bốn luôn?” Lão đại anh minh cả một đời, cuối cùng vân gãy trong tay nữ nhân?
Ai, không có ta ở bên cạnh, lão đại quả nhiên luân hãm, sa đọa.
Trước kia còn nói đọc thân tốt, không có bất kỳ phiền phức gì, cũng sẽ không có nữ nhân tới chia linh thạch với hắn.
Giờ, haha, lão đại đúng là thích nhất khẩu thị tâm phi. Lúc này tiểu Hồng đang định trêu Lữ Thiếu Khanh vài câu, vừa mới quay đầu lại bị một bàn tay của Lữ Thiếu Khanh đánh tới.
“Chim ngốc, ánh mắt này của ngươi là gì?” Lữ Thiếu Khanh tức chết, mình chính nhân quân tử, làm sao người bên cạnh mình đầu là vàng vậy? Hắn chỉ vào tiểu Hồng nói với tiểu Hắc: “Nữ nhi ngoan, đánh cho hắn một trận.”
Mắt tiểu Hắc sáng lên, lúc này tránh thoát tay Tiêu Y như mãnh hổ hạ sơn, chim ưng chộp mồi lao về phía tiểu Hồng.
“Ai sợ al, Ôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận