Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2242: Chương 2242

Chương 2242: Chương 2242Chương 2242: Chương 2242
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vô số hư không phong linh cường đại dung hợp mà thành nó, đâ là lão nương của tất cả hư khong phong linh ở đầy.
Dưới sự trợ giúp của Lữ Thiếu Khanh, nó đã thoát khỏi sự ăn mòn của hắc ám, một lần nữa nắm được thân thể của mình, lại khôi phục thực lực. Nó như một mặt trời chậm rãi mọc lên, một cỗ khí tức kinh khủng càn quét cả mảnh đại lục.
Mặt đất rung động càng thêm lợi hại, nhưng một khắc sau, bề mặt nó đã thổi ra cơn gió dịu dàng hơn, ấm áp như gió xuân, thổi hết bề mặt mảnh đại lục.
Đại lục được gọi tên là Vô Thủy chi cảnh dừng chấn động, mặt đất cũng lần lượt khép kín.
“Hoang thần, ta, thủy linh, muốn giết ngươi.”
Thần niệm cuồn cuộn, bão lốc gào thét cuốn khắp Vô Thủy chi cảnh.
Thiên địa rung chuyển, đại lục lại lần nữa chấn động. Khí tức cường đại, uy áp kinh khủng. “Mẹ le He
Lữ Thiếu Khanh cùng Gia Cát Huân không chịu nổi, cả hai phun máu tươi tung tóe, ngã từ trên trời xuống.
Lữ Thiếu Khanh còn đỡ chứ Gia Cát Huân thì thảm rồi. Nàng ta rơi vào trong khe, va đập liên tục khiến cho nàng ta suýt nữa thì ngất đi.
Gia Cát Huân muốn khóc. Chật vật quá đi mất.
Cả đời này nàng ta chưa bao giờ chật vật như vậy. Trong thế giới này, nàng ta ngã nhiều như người phàm vậy.
May nàng ta là Thánh tộc, nhục thân đủ mạnh, nếu không đã kịp chất vài lần rồi. Mặc dù nàng ta là tu sĩ, nhưng cũng là nữ nhân. Trong tình huống không thể làm gì, chật vật thế này, nàng ta vân không nhịn được mà đau buồn, hai mắt đỏ ngầu. “A, ngươi khóc sao?”
Lữ Thiếu Khanh tìm được Gia Cát Huân, chú ý tới hai mắt Gia Cát Huân thì lập tức kinh ngạc hỏi: “Không thể nào, đường đường là cao thủ dòng chính của gia tộc ẩn thế, khóc à?”
Gia Cát Huân nghe vậy càng thêm bi thương, đôi mắt đỏ hồng ứa ước mắt.
Phản chiếu ánh sáng lấp la lấp lánh.
Ta giết!
Quả nhiên là dược hoàn của gia tộc ẩn thế.
Khả năng chịu đựng của nha đầu này quá kém đi?
Cứ thế mà khóc à? Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ngươi quá cùi bắp, còn dám nói là cao thủ.”
“Luyện Hư kỳ rởml!”
Gia Cát Huân chợt nổi giận. Ta đã khóc rồi mà còn bị ngươi chê cười nữa?
Hỗn đản đáng chết!
Bên này Lữ Thiếu Khanh vẫn còn tiếp tục: “Nếu giống như ngươi, gia tộc ẩn thế toi rồi.” “Chỉ chút ngăn trở ấy, ngươi đã khóc rồi. Làm sao gánh được trách nhiệm lớn!” “Quá yếu!"
Hắn lắc đầu, vung tay lên, Gia Cát Huân bị ném xuống đất. Bịch một tiếng, Gia Cát Huân rơi xuống đất một cách chật vật.
Nhưng lúc này, Gia Cát Huần không tức giận nữa.
Lời của Lữ Thiếu Khanh như lôi đình nổ bên tai khiến cho nội tâm nàng ta chấn động. Dường như nàng ta đã hiểu ra chuyện gì đó.
Nàng ta chìm trong suy tư, ánh mắt mê mang, không đẻ ý tới chuyện trước mắt.
Lữ Thiếu Khanh chẳng buồn để ý tới nàng ta.
Bởi vì, lúc này, một cỗ khí tức cường đại khác đã xuất hiện. Cũng là một cái hư không phong linh.
Mặc dù hình thể không bằng thủy linh nhưng cũng đủ lớn. Toàn thân nó màu đen, cuồn cuộn nhúc nhích như một mặt trời màu đen.
Ngay cả gió thổi rít gào cũng là màu đen, điên cuồng ngang ngược xông khắp nơi trong Vô Thủy chi cảnh. Lại một lần nữa phá hủy tất cả mọi thứ ở Vô Thủy chỉ cảnh này.
Đến rồi!
Lữ Thiếu Khanh nhìn hư không phong linh màu đen, trong lòng căn thẳng.
Hoang thần!
Nghe tên là biết đây là tồn tại cùng cấp bậc với Tế thần và Xương thần.
Thậm chí, có thể nói, là mạnh hơn.
Dù sao đầy cũng là Đại Thừa kỳ.
Uy áp cuồn cuộn tựa như thiên uy, Hoang thần ăn mòn một hư không phong linh để cho hư không phong linh làm vật dẫn cho mình, tản mát ra uy áp kinh khủng.
Ủy áp kinh khủng khiến cho đại lục Vô Thủy chỉ cảnh lại lần nữa băng liệt.
Nếu không phải thủy linh cũng tỏa ra uy áp ngăn cản, Vô Thủy chỉ cảnh sẽ bị cỗ uy áp này hủy diệt hoàn toàn. Lữ Thiếu Khanh cũng nhanh chóng mang theo Gia Cát Huân lùi lại, lùi đến tận gần biên giới đại lục mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Loại uy áp kinh khủng kia khiến cho Lữ Thiếu Khanh hiểu được cái gì gọi là Đại Thừa kỳ.
“Bây giờ ta đi lên đoán chừng sẽ bị giết ngay lập tức nhỉ?” Lữ Thiếu Khanh hãi hùng khiếp vía, thật đáng sợ.
“Mau lên đi, chơi chết nó.” Lữ Thiếu Khanh nhìn thủy linh đang chậm rãi chuyển động thì âm thầm nói.
Thủy linh chậm rãi chuyển động, xung quanh không ngừng có bão lốc gào thét phun ra, cực kỳ giống như lửa giận ấp ủ trăm ngàn năm trong nháy mắt này bùng lên. Cuối cùng tạo thành vô số lưỡi đao gió mãnh liệt lao tới Hoang thần.
“Khặc khặc.”
Tiếng cười tràn ngập âm hiểm, giảo hoạt, đắc ý khiến cho người khác toàn thân phát lạnh.
Cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy một cảm giác sợ hãi thẩm thấu ra từ trong linh hồn.
Lý nãi nãi!
Lữ Thiếu Khanh âm thầm cắn răng, cố gắng để mình không phát run lên.
Nhưng chỉ một tiếng cười, hắn liên biết Hoang thần còn khó chơi hơi cả Tế thần và Xương thần.
Tồn tại kinh khủng!
Nói không chừng đầy mới là lão đại.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm suy đoán.
Cười đắc ý, khí tức của Hoang thần bộc phát, phong bạo màu đen càn quét, như hai bàn tay to nhẹ nhàng phá hủy lưỡi đao gió đầy trời. Đồng thời, hai cỗ gió lốc bắt đầu lao về phía thủy linh từ hai phía trái phải.
“Một con kiến hôi cũng dám càn rỡ trước mặt thần à?” Chiếm cứ thân thể của hư không phong linh, phương thức tấn công cũng không khác hư không phong linh là mấy.
Nhưng uy lực bộc phát ra rất mạnh.
Phong bạo đi tới đầu, không gian xuất hiện vết rách tới đó, như tơ nhện bò đầy trời. Khiến cho người ta vừa thấy đã giật mình.
Két.
Âm thanh soạt soạt không ngừng vang lên.
Dường như thế giới này trở nên vô cùng yếu ớt.
Vù.
Phong bạo màu đen gào thét, đột nhiên thiên địa biến sắc, như có người phất tay một cái khiến cho thiên địa biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận