Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1440: Đi nhậu một chầu

Chương 1440: Đi nhậu một chầuChương 1440: Đi nhậu một chầu
Tiêu Y đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, lặng lẽ kéo áo Lữ Thiếu Khanh, thấp giọng hỏi: "Nhị sư huynh, sao huynh biết được nhiều chuyện vậy?"
"Rõ ràng huynh đi cùng với ta mà."
Tò mò trong lòng như một con mèo nhỏ đang cào tâm can nàng, rất khó chịu.
Đây là chuyện Tiêu Y nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Lữ Thiếu Khanh cốc đầu nàng một cái: "Bảo muội đọc sách nhiều một chút còn muội thì cứ đi cho heo ăn."
"Lúc không tu luyện thì đọc sách nhiều chút đi"
"Đừng để lười biếng ăn mòn đầu óc của muội." Đôi mắt Tiêu Y lập tức kịp phản ứng: "Nhị sư huynh, huynh biết được từ trên Thiên Cơ Bài sao?"
"Nói nhảm, bằng không thì sao chứ?"
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên hành tẩu trên đường phố, phía trước là hai huynh muội Giản Bắc Giản Nam.
Chung quanh là người đi đường rộn rộn ràng ràng, tới tới lui lui.
Ở chỗ này có không ít phàm nhân, †u sĩ cùng phàm nhân ở chung hòa hợp.
Đương nhiên, cái này cũng không thể tách rời khỏi sự chấn nhiếp của ngũ gia tam phái.
Trong thành, tu sĩ không được ỷ vào tu vi bản thân ức hiếp phàm nhân.
Một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị khu trục, nặng thì bị xoá bỏ. Cho nên, Nhữ thành có vẻ vô cùng hòa bình.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dò xét chung quanh, cảm nhận được không khí hòa bình ấm áp.
Mới từ Hàn Tinh trở về hắn có cảm giác như đã cách mấy đời vậy.
Trong lòng âm thầm thở dài, thái bình quá lâu, một ngày nào đó xảy ra rung chuyển, thế giới Thập Tam Châu này chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Thập Tam Châu này được xưng là nơi của nhân giới, về mảng chiến đấu nơi này so ra kém xa người ma tộc của Hàn Tỉnh ma giới.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ thoáng cảm thán một chút.
Chính như lời hẳn nói, trời có sập cũng có người cao gánh, liên quan quái gì đến hắn. Bên này Tiêu Y lại tiếp tục hiếu kì hỏi ra vấn đề thứ hai: "Nhị sư huynh, chuyện phụ thân của Nam tỷ tỷ làm sao huynh biết được?"
Giản Bắc và Giản Nam đi phía trước cũng lặng lẽ vểnh tai, vấn đề này, bọn hắn cũng rất tò mò.
Phụ thân bọn hăn mặc dù hi vọng người trẻ tuổi mạnh nhất là nam, tốt nhất là Giản Bắc.
Cho nên cho dù Giản Nam có lợi hại hơn nữa, phụ thân của bọn hẳn vẫn có tiếc nuối.
Mà điểm này, phụ thân bọn hắn chưa từng nói ra, tộc nhân cũng không có ai biết.
Lữ Thiếu Khanh từ đâu mà biết được?
Ngoại trừ phụ thân bọn hắn nói cho Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn nghĩ không ra khả năng khác.
Lữ Thiếu Khanh vẫn câu nói kia: "Đọc sách nhiều vào!"
"Trên tin tức có viết."
Giản Bắc không tin, lập tức quay đầu: "Đại ca, ngươi khoác lác, chuyện này không thể nào."
"Phỏng đoán thôi." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Tin tức liên quan đến phụ thân ngươi đọc cho nhiều vào, tóm lại trên đó có để lại dấu vết."
"Cha ngươi một mực đánh ngươi không phải vì ngươi không mạnh nổi sao?"
Giản Bắc Giản Nam chấn kinh.
Thông qua tin tức trên Thiên Cơ Bài mà có thể suy đoán được phụ thân bọn hắn trọng nam khinh nữ?
Từ đó đoán ra chuyện trong lòng Giản Nam để ý?
Nói đùa à?
Có hạng người như vậy sao?
Hai mắt Tiêu Y lập tức tỏa ra ánh sáng, lộ ánh mắt sùng bái.
Đó chính là Nhị sư huynh của nàng đấy.
"Nhị sư huynh, huynh quá lợi hại."
Đối với ánh mắt ba người, Lữ Thiếu Khanh không hề để ý, ngược lại hắn đi nhanh mấy bước, đi đến trước mặt Giản Bắc Giản Nam.
Đi rồi đi, Giản Bắc bỗng nhiên chỉ vào một gian tửu lâu nói: "Tửu lâu này như thế nào?"
"Ta thường đến đây ăn!"
"Không được!" Lữ Thiếu Khanh nhàn nhã đi ngang qua cửa: "Nhìn cửa không khí thế." Trên đường đi, Giản Bắc chỉ vài nơi nhưng đều bị Lữ Thiếu Khanh dùng đủ các cớ để từ chối.
Cái thì cửa nhỏ quá, cái thì chữ bảng hiệu xấu quá, cái thì hỏa kế ngoài cửa xấu quá ảnh hưởng đến khẩu vị...
Đi hơn một canh giờ, cũng không lựa chọn được tửu lâu phù hợp.
Giản Bắc cảm thấy chân mình sắp tê rồi: "Đại ca, rốt cuộc ngươi muốn tìm tửu lâu như thế nào?"
"Ban nãy đều là tửu lâu tốt nhất trong Nhữ thành, ngươi cũng chướng mắt sao?"
"Hay là quay về, ta bảo người làm chút thức ăn cho ngươi, ngươi thích ăn gì làm cho ngươi món đó."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Sao ngon hơn ăn bên ngoài được?” "Ở bên ngoài chủ yếu là có không khí, biết không hả?"
Giản Bắc cạn lời, hắn ta thật sự không thể nhìn thấu tâm tư Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, ngươi nói đi, ngươi nói đi đâu thì đi đó."
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên dừng bước, chỉ vào phía trước nói: "Gian kia, nhìn cũng không tệ."
Ngoài trăm thước, một tòa kiến trúc ba tầng trong bóng đêm vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bên ngoài trang trí tráng lệ, treo đầy đèn lồng màu đỏ, tỏa sáng lập lòe khiến chung quanh biến thành thế giới màu đỏ.
Cảnh cửa lớn màu đỏ thắm cao hơn hai trượng, vô cùng bá khí, hai bên là hai con dị thú uy mãnh cao lớn đứng sừng sững, cũng rất bá khí, uy phong lãm liệt.
Trên cửa viết ba chữ lớn. Vấn Thiên Lâu!
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy cửa lớn ở đây, không kìm được gật đầu: "Cửa này thấy cũng được đấy."
"Gian này đi."
Sắc mặt Giản Bắc hơi khó coi, hỏi: "Đại ca, có thể đổi gian khác không?"
"Tại sao?" Lữ Thiếu Khanh khó hiểu, hỏi lại: "Tại sao phải đổi?"
"Đây là tửu lâu của Ngao gia, hẳn ngươi cũng biết ta với Ngao gia tới lui không nhiều."
Đây là cách nói uyển chuyển, trên thực tế, Ngao gia làm việc bá đạo, trong thế hệ trẻ không có mấy người có hảo cảm với bọn hắn.
Lui tới cũng không nhiều.
Hơn nữa, Giản Bắc đau lòng nói: "Đại ca, ăn một bữa ở đây tốn không ít linh thạch, ta không muốn Ngao gia kiếm hời linh thạch của ta."
Để người đáng ghét kiếm được tiền của mình, loại cảm giác này, ai cũng hiểu.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, bước một bước dài đi vào: 'Ăn bữa cơm mà thôi, sợ cái gì?"
Giản Bắc bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi theo vào.
Sau khi đi vào tiểu lâu thì phát hiện bên trong cũng rất lớn, thiết kế đình viện độc lập, có trận pháp che giấu, đồng nghĩa mỗi một gian phòng là một tiểu thế giới độc lập.
Bích ba tiểu khê, nước chảy róc rách, ao nhỏ xanh biếc, cảnh vật yên tĩnh lại thanh nhã, so với bá khí bên ngoài cửa là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng: "Không gian không tệ, ta thích lúc ăn uống phải thanh tịnh"
Đi vào tiểu đình ngồi xuống, Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, đưa thực đơn cho Tiêu Y, hào khí ngàn vạn, giống như hắn mời khách: "Chọn đi, chọn cho ta, dù sao cũng có người mời khách."
Giản Bắc kêu rên lên: "Đại ca, ta rất nghèo."
Rất nhanh, các loại món ngon lần lượt bưng lên.
Mỗi một món bưng lên, sắc mặt Giản Bắc liền xấu thêm một phần, cuối cùng, nét mặt của hắn ta giống như bị cha đánh một trăm lẻ tám trận.
"Đại ca, nhiều như vậy có thể ăn hết sao?"
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ba con linh sủng ăn như hổ đói, Giản Bắc liền nuốt ngược lời của mình. Có vẻ, còn hơi không đủ ăn. "Nào, ăn đi, vừa ăn vừa trò chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận