Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 445 - Trời sập rồi hả?



Chương 445: Trời sập rồi hả?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Mân nhìn Thiều Thừa bằng ánh mắt khó tin, Thiều Thừa mặt mũi hiền lành, mang đến cho người ta cảm giác bình dị gần gũi.Thái Mân hỏi theo bản năng: "Tiền bối, con thuyền này không phải ngươi đưa cho hắn à?"Ta làm gì có tiền đến mức đó, Thiều Thừa lắc đầu: "Đương nhiên không phải.”Thái Mân chỉ muốn đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận.Đồ khốn, lúc ấy nàng ta còn tưởng là thật, kết quả không phải?Ông nhìn thoáng qua Thái Mân: "Cô nương, ngươi là ai? Ta tên là Thiều Thừa, phong chủ Thiên Ngự Phong."Thái Mân vội vàng hành lễ: "Nữ nhi thành chủ thành Thiên Phỉ, Thái Mân tham kiến Thiều tiền bối.""Thành Thiên Phỉ?" Thiều Thừa thấy lạ, ông nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh: "Con định làm gì?"Lữ Thiếu Khanh cười ha ha hai tiếng: "Nói thì dài dòng, con chỉ nói một lần, sư phụ phải nhớ kỹ đó...."Thiều Thừa nghe vậy, khuôn mặt nghiêm túc lên."Nói đi, chắc là con không chọc thủng bầu trời đúng không?"Lữ Thiếu Khanh vẫn cười hì hì như cũ, làm Thiều Thừa yên tâm không ít, xem ra không phải chuyện gì quá nghiêm trọng."Con xảy ra một chút xung đột với người của Quy Nguyên Các, hai bên đều không được vui vẻ gì."Hóa ra là như vậy, nghe qua thì không nghiêm trọng cho lắm.Trong lòng Thiều Thừa hoàn toàn yên tâm: "Hừ, người của Quy Nguyên Các khinh người quá đáng, ngày sau gặp được bọn họ, ta sẽ giúp ngươi thu thập bọn họ."Bắt nạt ai cũng có thể, chỉ riêng không được bắt nạt đồ đệ của ta.Tiêu Y ở bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, níu lấy ống tay áo của Thiều Thừa, nói: "Sư phụ, Nhị sư huynh giết trưởng lão Quy Nguyên Các Thôi Luân và Thương Chính Sơ."Mẹ kiếp!Thiều Thừa bỗng nhiên cảm thấy trời sắp sập rồi.Tay trái Thiều Thừa ôm lấy ngực, tay phải chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Con, con gọi cái này là xung đột nhỏ?"Thương Chính Sơ, Thôi Luân, bọn họ là trung tâm của Quy Nguyên Các, là thượng tầng của Quy Nguyên Các.Tiểu tử khốn nạn nhà ngươi giết một người không đã ghiền, còn giết hai người.Ngươi cho rằng họ là gà rừng sao? Nói giết là giết.Lữ Thiếu Khanh không cảm thấy có gì đáng lo: "Sợ cái gì? Binh đến tướng chặn, nước lên nâng nền, chỉ cho phép bọn họ giết ta, không cho phép ta giết bọn họ à?""Hoảng cái gì?" Hắn còn lên giọng giáo huấn: "Nhiều lắm hả? Không cần kích động như thế.""Sư phụ, người không sao chứ?" Tiêu Y vội vàng vỗ vào lưng Thiều Thừa, để cho Thiều Thừa bình tĩnh lại.Thiều Thừa hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại.Không có cách nào, những hành vi vô pháp vô thiên của đồ đệ đúng là làm người ta chấn động.Quy Nguyên Các không phải môn phái nhỏ bình thường, là đại môn phái có thể sánh vai với Lăng Tiêu Phái, thực lực không yếu hơn Lăng Tiêu Phái.Trưởng lão của bọn họ quyền cao chức trọng, dậm chân một cái là có thể làm Tề Châu rung chuyển.Bây giờ lại bị đồ đệ của mình làm thịt hai người, chẳng khác nào giết gà.Bầu trời của Tề Châu không sập thì cũng phải thay đổi."Vô liêm sỉ, con có biết con gây ra họa lớn cỡ nào không?"Thiều Thừa trừng đồ đệ của mình, sau đó mới nói: "Có điều, bọn họ dám tự tiện ra tay với con, có chết cũng đáng đời."Đồ đệ của ta đâu phải ai cũng có thể bắt nạt.Thân là tiền bối, mà đi khi dễ hậu bối, bị đánh chết cũng đáng đời.Lữ Thiếu Khanh rất là tán thành: "Không sai, không biết tự lượng sức mình, chết cũng đáng đời.""Có điều…" Thiều Thừa chỉ vào Thái Mân đã rơi vào trạng thái đờ đẫn hỏi: "Chuyện đó thì liên quan gì đến nàng ta và thành Thiên Phỉ?"Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai đại khái nói nguyên nhân Quy Nguyên Các động thủ với thành Thiên Phỉ.Thiều Thừa hiểu ý của đồ đệ, Kế Ngôn quá xuất sắc, làm cho Quy Nguyên Các cảm thấy nguy hiểm, cho nên ra tay với thành Thiên Phỉ, mục đích cuối cùng là đối phó với Lăng Tiêu Phái."Thì ra là thế." Thiều Thừa hiểu ra rồi.Nhưng Thiều Thừa vẫn không rõ, ngươi giúp đỡ thì giúp đỡ, mang nữ nhi của người ta về làm gì? Bắt nàng ta làm thù lao sao?"Vậy con dẫn nàng ta về làm gì?"Tiêu Y cũng vội vàng vểnh tai lên, đây là chuyện nàng suy nghĩ trên suốt đường về mà không nghĩ ra."Tìm lão bà cho Đại sư huynh, như thế nào? Có hài lòng không?"Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây cảm nhận được một luồng khí sắc bén.Bóng dáng của Kế Ngôn xuất hiện đối diện Lữ Thiếu Khanh, hắn ta đứng trên một gốc cây, áo trắng phiêu dật, giống như một thanh lợi kiếm, phong mang bức người.Lữ Thiếu Khanh thấy Kế Ngôn, vẫy vẫy tay, chỉ vào Thái Mân nói: "Sao hả? Đạo lữ ta tìm cho ngươi, vừa lòng không?"Thái Mân xấu hổ cúi đầu, chỉ muốn tìm một khe hở trên mặt đất chui vào."Ngây thơ."Giọng nói của Kế Ngôn mộc mạc mà du dương, chỉ là nghe mỗi giọng nói, cũng đã làm người ta khắc hoạ hình tượng một vị công tử tuấn lãng phiêu dật trong đầu."Chướng mắt à? Người ta lặn lội ngàn dặm mới đến được đây, tốt xấu gì cũng phải cho người ta một nụ cười tươi tắn chứ."Thái Mân nghe vậy, nhịn không được ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải tầm mắt của Kế Ngôn.Thái Mân đã nghe thấy tiếng tim đập bùm bùm, trái tim kịch liệt nhảy động, giống như nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực ngay sau đó."Keng!"Trường kiếm Vô Khưu sau lưng Kế Ngôn lộ ra một đoạn, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, cũng lấy trường kiếm Mặc Quân ra chỉ Kế Ngôn kêu gào: "Đừng có lấy chiêu này ra làm ta sợ, huynh nghĩ huynh đã vô địch thiên hạ rồi chắc?""Có tin hôm nay ta đánh cho huynh gào khóc luôn hay không? Hôm nay ta sẽ cho huynh biết, ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, vì sao hoa lại có màu đỏ."Kế Ngôn nghe vậy, chiến ý tăng vọt, ánh mắt như sắp thiêu cháy, nóng bỏng vô cùng."Tới!""Chậm, chậm đã!" Thiều Thừa vội vàng hét lớn ngăn cản: "Dừng tay trước."Hai tên gia hỏa này, mới gặp mặt bao lâu, đã muốn đánh nhau rồi?Nghỉ một lát có chết đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận