Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1761

Chương 1761
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Ngươi tưởng rằng ta muốn đi à?”
“Ngươi không muốn, vậy ngươi còn đi?” Quản Đại Ngưu càng không hiểu, phạm tiện à?
Đồng thời, hắn ta âm thầm suy đoan, không phải tên hỗn đản này cố tình muốn dẫn mình đi, để Ma tộc chơi chết mình chứ?
Ôi, đúng là có khả năng.
Tên hỗn đản này là nhỏ mọn nhất.
Lúc này, Tiêu Y ở bên cạnh khinh bỉ Quản Đại Ngưu: “Ngươi biết cái gì, Đại sư huynh của ta ở bên đó.”
Biết bên kia xảy ra chuyện, Nhị sư huynh ta còn có thể cân nhắc một phen rồi quyết định đi là đã khắc chế lắm rồi đấy.
Nếu không phải còn có chúng ta ở đây, hiện giờ Nhị sư huynh có thể lập tức xuất đi Yến Châu luôn.
Nghe Tiêu Y nói vậy, Quản Đại Ngưu hiểu ra: “À, thì ra là lo lắng cho Kế Ngôn công tử. Nhưng thực lực Kế Ngôn công tử mạnh như thế, ngươi không cần lo lắng.”
Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí đạp cho hắn ta một cái, mắng xối xả:
“Ai lo lắng cho hắn ta? Ai thèm quan tâm đến hắn ta sống hay chết?”
“Ta là lo lắng cho chư vị đồng đạo ở Yến Châu. Thân là tu sĩ nhân tộc, ta nhất định phải đóng góp một phần sức lực.”
Dừng! Quản Đại Ngưu còn lâu mới tin Lữ Thiếu Khanh sẽ tốt bụng như thế.
Muốn góp một phần sức lực cho nhân tộc á? Thế thì làm sớm đi?
Quản Đại Ngưu bĩu môi, đau đến nhe răng, lẩm bẩm: “Lo lắng cho Kế Ngôn công tử thì cứ nhận đi, còn ngượng ngùng gì nữa?”
Thật đúng vậy, sư đệ lo lắng cho sư huynh là chuyện rất bình thường mà.
Cái này ngươi cũng phải cãi nữa à?
“Chết đi cho ta!” Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức đạp một cước đá bay Quản Đại Ngưu.
Hắn còn định bay tới đánh cho Quản Đại Ngưu béo lên mấy cân nữa, nhưng nghĩ lại vừa rồi đánh cũng mệt rồi.
Thế là hắn vẫy tay, Đại Bạch được Tiêu Y ôm vào ngực bay đến trên tay hắn.
Lông Đại Bạch lập tức xù lên, như một đóa bồ công anh.
“Đánh hắn ta cho ta!” Lữ Thiếu Khanh ném nó lên Quản Đại Ngưu vừa bị đánh.
Đại Bạch bị ép phải làm kẻ ác rống lên một tiếng, thân hình phồng lên, xoay người một cái đè Quản Đại Ngưu xuống dười.
“Hà hà, ta cũng tới!” Tiểu Hắc hình người thấy vui cũng cười hì hì tham gia.
Một trắng một đen đánh cho Quản Đại Ngưu kêu lên oai oái.
Tiêu Y nhìn Quản Đại Ngưu kêu la, trong lòng thầm khinh bỉ, đúng là không hiểu biết.
Nhị sư huynh đã chối rồi, ngươi còn dám nói, không phải ngươi thèm đòn thì là cái gì?
Đến cả ta còn không dám nói thế, ngươi dũng cảm thật đấy.
Tin tức Thiên Cung môn đầu hàng chẳng mấy chốc đã truyền từ Yến Châu đến Đông Châu này.
Các tu sĩ xôn xao, không ai ngờ nổi thế lực lớn như Thiên Cung môn lại đầu hàng.
Xôn xao qua đi, các tu sĩ Đông Châu liền lo lắng căng thẳng.
Ma tộc có thể ngóc đầu trở lại một lần nữa không?
Thiên Cung môn còn không ngăn nỏi, liên minh của bọn họ có thể ngăn cản được sao?
“Mọi người không cần lo lắng. Có Lữ công tử ở đây, khẳng định Ma tộc không dám tùy tiện xâm chiếm.”
Có người nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, khiến cho không ít người yên tâm.
Có một vị Luyện Hư kỳ chính là chấn nhiếp lớn lao.
“Đúng vậy, đúng vậy, may mà có Lữ công tử ở đây, nếu không Đông Châu ta nguy rồi.”
“Vẫn là minh chủ tốt, có thể quen biết với cao thủ như Lữ công tử.”
“Có minh chủ ở đây, liền có Lữ công tử ở đây, chúng ta kiên quyết ủng hộ minh chủ.”
Nhưng hiện tịa Lữ Thiếu Khanh như định hải thần châm trong mắt tu sĩ Đông Châu đang cáo biệt minh chủ của bọn họ.
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói muốn đi Yến Châu, Nhan Hồng Vũ không hề kinh ngạc.
Trước kia nàng ta có ở chung với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn một thời gian ngắn, hiểu rất rõ tình cảm giữa hai người.
Bên Yến Châu kia đột nhiên có biến động lớn, nhân tộc rơi vào thất bại xưa nay chưa từng có, tổn thất nặng nề.
Lữ Thiếu Khanh nhận được tin tức về Kế Ngôn sẽ lập tức đi tìm Đại sư huynh, nàng ta đã dự liệu trước điều này.
“Công tử đi đường cẩn thận!”
Lữ Thiếu Khanh ở Đông Chau lâu như vậy rồi, hậu thuẫn cho nàng ta ngồi vững trên ghế minh chủ, trong lòng nàng ta tràn ngập cảm kích vô hạn.
Với nàng ta, đây là kỳ ngộ quan trọng nhất cuộc đời, mà tất cả đều là Lữ Thiếu Khanh cho mình.
“Công tử, ngày sau nếu có cần, dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta sẽ không tiếc.”
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: “Về sau khi nào có linh thạch chia cho ta một ít là được rồi.”
Yến Châu, gió lửa bốc lên khắp nơi.
Ma tộc xuất hiện từ thành Đào, ngay từ đầu mục tiêu tấn công chủ yếu đã là Yến Châu.
Ma tộc đột nhiên xuất hiện, giết cho Yến Châu trở tay không kịp.
Ma tộc hung ác tàn nhẫn, chúng đi tới đâu, dù là tu sĩ hay phàm nhân đều tàn sát toàn bộ, máu tươi thấm đẫm đất dày, thi thể bày khắp mặt đất.
Ma tộc đến Yến Châu đã kéo lên trận trận gió tanh mưa máu, tu sĩ phàm nhân tử thương vô số.
Hung ác vô cùng, dọa sợ rất nhiều người.
Phạm vi Ma tộc xâm phạm thuộc về Thiên Cung môn.
Thiên Cung môn ngay lập tức tổ chức đội ngũ xông lên chống cự.
Điều động thế lực phụ thuộc bên dưới, triệu tập vật tư, tập trung tu sĩ, thống nhất chỉ huy điều hành.
Được điều hành có tổ chức, ngay từ đầu Thiên Cung môn đã hoàn toàn chặn được bước chân của Ma tộc.
Nhưng Ma tộc tăng binh, áp lực của Thiên Cung môn tăng mạnh, phòng tuyến không ngừng lùi bước.
Về sau, Điểm Tinh Phái cũng tham dự, hai môn phái lớn của Yến Châu liên thủ, lại lần nữa ngăn trở Ma tộc.
Tu sĩ nhân tộc, tu sĩ Ma tộc chém giết thảm liệt trên mảnh đất Yến Châu, tử thương vô số.
Nhưng tóm lại, Ma tộc vẫn mạnh hơn nhân tộc mấy lần.
Huống chi, Yến Châu chỉ là một châu, mà sau lưng Ma tộc là toàn bộ Hàn tinh do Thánh địa thống lĩnh.
Tu sĩ cấp thấp còn dễ nói, kể cả so về số lượng tu sĩ cao cấp thì bên Ma tộc ở Yến Châu cũng sẽ nhiều hơn.
Mà phạm vi giao chiến chủ yếu là trong địa bàn phạm vi Thiên Cung môn, Thiên Cung môn tổn thất nặng nề vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận