Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 981. Tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh cau mày, từ khi vào đây hắn vẫn luôn cảm thấy khó mà tập trung được.Lữ Thiếu Khanh dừng bước, nhìn xung quanh, phát ra hết thần thức, hắn muốn xem thử xem xung quanh có cạm bẫy không.Nhưng những nơi hắn dùng mắt nhìn hay dùng thần thức lục soát đều nói cho hắn biết không có vấn đề gì.Dường như tinh thần không yên là do ảo giác của hắn vậy.“Mẹ nó!”Lữ Thiếu Khanh thầm chửi bậy, sắc mặt đen thui. Nếu có thể, hắn sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng lại không thể, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi vào bên trong.Sơn cốc không dài, chỉ khoảng hai ba trăm thước, đi vèo một cái đã tới đáy sơn cốc, hắn thấy ở đây khắc một trận pháp.“Truyền tống trận!”Lữ Thiếu Khanh thầm mắng.Không phải động thiên hung địa gì chứ?Truyền tống trận màu xám trắng lẳng lặng nằm dưới đất, Lữ Thiếu Khanh đi vòng quanh hai vòng, xác định không có vấn đề gì.Đây thực sự là một truyền tống trận định hướng.Hắn lại lẩm bẩm chửi: “Thế mà còn đòi ta dùng linh thạch để khởi động nữa. Vô sỉ!”“Món nợ này tính vào sư muội, không trả mười vạn tám vạn ta không tha cho nó!”Ánh sáng trắng lóe lên, Lữ Thiếu Khanh biến mất, truyền tống trận cũng dần dần bình tĩnh lại.Nhưng truyền tống trận vừa bình tĩnh lại, một hòn đá rất bình thường trên vách sơn cốc bỗng nhiên nhấp nhô hai lần.Sau đó, một đôi cánh trong suốt to khoảng bằng đầu ngón cái vươn ra đậu trên tảng đá, một cái đầu be bé cũng nhô ra.Đây là một con côn trùng màu đen khá giống với ruồi, toàn thân vừa đen vừa đỏ, hai mắt đỏ lừ.Nó lắc lắc đầu vỗ cánh bay vèo lên trời.Nhưng nó vừa ba lên, một bàn tay đột nhiên xuất hiện nắm chặt lấy nó.Một bóng người màu xanh cười nhạt xuất hiện.Đây chính là Mộc Vĩnh thần bí khó lường.Mộc Vĩnh nhìn truyền tống trận, thấp giọng cười nói: “Bên trong cũng không phải đất lành gì.”“Vừa vặn, có thể xem thử rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”Hắn ta vung tay lên, mấy viên linh thạch rơi vào trong trận pháp, hắn ta cũng biến mất trong truyền tống trận.Mặt đất màu đỏ sậm, bầu trời tối tăm mờ mịt, trong không khí thoang thoảng mùi khó ngửi và linh lực mỏng manh.Lữ Thiêu Khanh cảm thấy rất quen thuộc.Dường như hắn đã quay lại cái động thiên hung địa ở phái Lăng Tiêu kia.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu, so ra nơi này vẫn kém động thiên hung địa một chút.Mặc dù linh lực nơi này cuồng bạo nhưng ít ra còn có thể hâp thu, không đến nỗi cần phải thanh lọc mới có thể hấp thu như ở động thiên hung địa.Đồng thời, mặt đất nơi này có màu đỏ sậm chứ không chỉ thuần một màu đen hoàn hảo.Hắn thử nhìn quanh, nơi xa xám trắng, có một mảnh màu vàng điểm xuyết chút sắc xanh lục hiếm hoi.Nơi này có thực vật, cũng có khí tức động vật lập lòe.Lữ Thiếu Khanh lấy ra la bàn tìm sư muội, la bàn lúc trước mất linh bây giờ lại hoạt động bình thường, kim đồng hồ chỉ theo một hướng.Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: “Xem ra nguyên nhân lúc trước không dùng được là vì sư muội ở trong không gian này.”Lữ Thiếu Khanh lấy ra xuyên giới bàn, vỗ vỗ hỏi nó: “Ở đây ngươi có thể truyền tống rời đi sao?”Thân ảnh Giới hiện ra trên xuyên giới bàn, nó nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại, nơi này là một không gian riêng biệt, bình chướng không gian rất yếu, từ nơi này có thể qua lại nhân giới của ngài.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, tinh thần chấn động, mừng rỡ vô cùng.Hắn lập tức có quyết định. Bây giờ hắn muốn trở về.Hắn tính hai người cùng tới đây, cùng tìm sư muội rồi lập tức dùng xuyên giới bàn rời đi.Lữ Thiếu Khanh thu xuyên giới bàn lại, đang muốn quay lại truyền tống trận, đột nhiên có một người xuất hiện trước mắt hắn.“Trương Chính, ngươi khỏe chứ!”Người vừa tới cười quyến rũ chào hỏi như một bằng hữu lâu năm không gặp.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, tại sao tên gia hỏa Mộc Vĩnh này lại xuất hiện ở đây?Nơi này là một không gian riêng biệt, không phải Thánh sơn bên ngoài.Mộc Vĩnh đã xuất hiện ở đây, chỉ có nghĩa là hắn ta đã theo dõi mình.Bảo sao vừa rồi mình không tập trung được.Không ngờ mình bị người ta để mắt tới, mà còn không phát giác được.Lữ Thiếu Khanh vừa sợ vừa giận. Cho tới bây giờ chỉ có hắn làm lão Lục, hôm nay lại bị người ta làm lão Lục, còn mình trở thành con mồi?Trong lòng kinh sợ, Lữ Thiếu Khanh lập tức nảy ra sát ý, sát ý nương theo khí tức cường đại cửa hắn quét ra.Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm, bổ xuống Mộc Vĩnh.Cảnh giới kiếm ý tầng ba bộc phát, nở rộ từng đóa hỏa diễm đen trắng giữa không trung.Bên này Mộc Vĩnh còn định nói vài câu với Lữ Thiếu Khanh, không ngờ hắn vừa thấy mặt đã ra tay với mình.Hơn nữa, hấy Lữ Thiếu Khanh cũng lĩnh ngộ được tới cảnh giới kiếm ý tầng ba, trán Mộc Vĩnh nổi gân xanh, trực tiếp nổ tung.“Móa!”Hắn ta vội vàng tránh né, thân thể như gió, giây lát đã bay xa vạn dặm.Hỏa diễm đen trắng như hỏa chi tinh linh, vẫn đuổi theo hắn ta không bỏ, tỏa ra nhiệt độ giống như ngọn lửa bình thường thiêu cháy không gian vặn vẹo.Mộc Vĩnh luống cuống lấy ra trường kiếm của mình, vội vàng vung ra, một bàn tay lớn xuất hiện.Nhưng kiếm ý của hắn ta chỉ là cảnh giới thứ hai, lại là vội vàng ứng đối.Không thể tránh khỏi bị thua thiệt.Một đóa hỏa diễm trắng đen rơi vào người hắn ta, lập tức Mộc Vĩnh như bị sét đánh.Chớp mắt, máu tươi ứa ra từ vai, một cỗ kiếm ý cuồng bạo men theo vết thương tràn vào trong cơ thể hắn ta, điên cuồng phá hủy tất cả mọi thứ nó gặp.Mộc Vĩnh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hóa giải cỗ kiếm ý trong cơ thể này.Hắn ta vừa sợ vừa giận nhìn Lữ Thiếu Khanh. Gia hỏa này quá dứt khoát.Nói ra tay liền ra tay không có tí lễ phép nào.Gặp mặt, không phải nên hàn huyên vài câu sao?Sư huynh của ngươi cũng không đến như ngươi. Hết chương 981.

Bạn cần đăng nhập để bình luận