Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1391: Ta phải giết chết ngươi

Chương 1391: Ta phải giết chết ngươiChương 1391: Ta phải giết chết ngươi
Tế thần vừa định nói chút gì đó, bỗng nhiên bên phía Kế Ngôn truyền đến ba động.
Kế Ngôn dựa theo phân phó của Lữ Thiếu Khanh xuất thủ, để đề phòng vạn nhất, Kế Ngôn lại một lần nữa sử xuất một kiếm kia.
Sức mạnh khiến Tế thần tê cả da đầu lại một lần nữa xuất hiện, sức mạnh quy tắc tuyệt đối sắc bén xuất hiện.
Tế thần ngăn cản theo bản năng, hai cỗ sức mạnh đối đầu.
Nhưng mà sau một khắc, Tế thần không kìm được kêu to lên: "Không, không thể nào!"
Lĩnh vực của ả ta bị đánh tan, như bọt biển, vỡ vụn trước kiếm quang của Kế Ngôn.
Một nhân loại Hóa Thần sơ kỳ đánh tan lĩnh vực của ả ta.
Đây quả thực đang nói đùa.
Tế thần không thể tin được.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, hơn nữa Kế Ngôn đánh tan lĩnh vực xong vẫn tiếp tục xuất thủ với ả ta.
"Đáng, đáng chết!"
Đối mặt với khí thế hung hăng của Kế Ngôn, Tế thần chỉ có thể lựa chọn ngăn cản, sương mù màu đen một lần nữa phun trào.
"Kengl"
Trước mặt sức mạnh quy tắc sắc bén, hết thảy ngăn cản đều là phí công.
Sương mù màu đen bị xoắn nát, kiếm quang của Kế Ngôn một lần nữa rơi trên người Tế thần.
"Ạ"
"Gừi"
Bị Kế Ngôn đánh trúng, Tế thần phát ra hai loại tiếng kêu đau đớn khác nhau.
Cơ thể uyển chuyển của Tế thần suýt nữa bị một kiếm của Kế Ngôn chém thành hai khúc, vết thương dữ tợn đang chảy ra dòng máu màu đen.
Kiếm ý xâm lấn, không ngừng ăn mòn vết thương, vết thương xoay tròn giống như một con rết dài đang lăn lộn, trăm chân nhúc nhích trông vô cùng kinh khủng.
Khí tức của Tế thần suy yếu với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Một kiếm này của Kế Ngôn một lần nữa khiến ả ta trọng thương.
Càng đáng sợ chính là, một kiếm kia của Kế Ngôn ẩn chứa sức mạnh quy tắc.
Đối mặt với sức mạnh quy tắc, cho dù là Tế thần cũng không cách nào khép miệng vết thương của mình lại được.
Tế thần đau đớn thét lên một tiếng chói tai khiến Lữ Thiếu Khanh liên tưởng tới heo bị chọc tiết.
Dùng tiếng heo bị chọc tiết để hình dung vô cùng chuẩn xác.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tương Quỳ, hắn truyền âm cho Tương Quỳ: "Lão đầu, wa đồng tiền cho ta."
Tương Quỳ vừa tới gần nghe thấy lời này của Lữ Thiếu Khanh, trên trán nổi lên gân xanh.
Đến lúc này, còn nhớ nhung pháp khí của ta.
"Ngươi muốn làm gì?" Tương Quỳ tức giận, tuổi còn nhỏ đã có lòng tham như vậy, lớn lên còn như thế nào?
Thấy đồ tốt là nhớ mãi không quên, quyết tâm lấy cho mình à.
"Làm boml"
Lần này Lữ Thiếu Khanh không che giấu nữa: "Của ông là pháp khí thất phẩm đúng không? Đưa ta, ta dẫn nổ, nổ chết Tế thần."
"Nếu không thì chỉ có thể để ông đi tự nổ thôi."
"Nhưng, dáng vẻ ông bây giờ, ông tới gần Tế thần còn không làm được, đồng quy vu tận cái gì khẳng định làm không được."
Đây là biện pháp tốt nhất Lữ Thiếu Khanh có thể nghĩ ra.
Nếu không nữa thì chính là Tương Quỳ đi tự nổ. Nhưng Tương Quỳ giờ còn yếu hơn hắn, dám xuất hiện trước mặt Tế thần chỉ vài phút sẽ bị đánh chết.
Pháp khí thất phẩm, uy lực tự nổ hẳn có thể giết chết được Tế thần ở trạng thái này.
Tương Quỳ cũng hiểu, chuyện tới nước này, đây cũng là biện pháp tốt nhất.
Tương Quỳ không hề do dự, giết Tế thần, cho dù cần cái mạng già này của ông ta cũng được.
Cho nên, ông ta cắn răng một cái, xóa sạch ấn ký pháp khí.
"Phụt!"
Tương Quỳ lại nôn hai ngụm máu, trong cơ thể lại bị thương nặng, hai mắt biến thành màu đen, đầu đau đến mức sắp nứt ra, cả người lung lay sắp đổ.
Nếu không phải còn một hơi thở cuối cùng để chống đỡ thì ngất đi là lựa chọn tốt nhất.
Tương Quỳ vừa định giao đồng tiền cho Lữ Thiếu Khanh thì đột nhiên xảy ra dị biến.
"Cẩn thận!"
Giọng Kế Ngôn vang lên, một khắc sau từ đăng xa chạy như bay đến, ngăn trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Sương mù màu đen đột nhiên nhào ra, như một con rắn độc màu đen, lặng yên không tiếng động đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, để lộ răng độc phát ra một kích trí mạng với hắn.
Tế thần hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương, Kế Ngôn mặc dù là Hóa Thần, công kích cũng rất mạnh, lực sát thương kinh người nhưng với Tế thần mà nói, không cho Kế Ngôn cơ hội, Kế Ngôn khó mà có thể tạo ra tổn thương cho ả ta. Sở dĩ ả ta rơi vào tình trạng chật vật như bây giờ, hết thảy tội trạng đều thuộc về Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn là tướng quân xông pha chiến đấu, dũng cảm tiến lên, Lữ Thiếu Khanh thì giống như quân sư đứng sau †ay cầm quạt, mưu tính kế hoạch.
Hắn hết lần này đến lần khác tạo cơ hội cho Kế Ngôn khiến tồn tại Hóa Thần tầng chín như ả ta nhiều lần chịu thiệt, hơn nữa còn chịu thiệt lớn.
Đau đớn kịch liệt không thôn phệ lý trí của ả mà còn khiến lý trí của ả ta thêm tỉnh táo.
Tướng quân dũng mãnh xông pha chiến đấu không đáng sợ, đáng sợ là quân sư giảo hoạt như hồ ly.
Chỉ có giết chết Lữ Thiếu Khanh, cục diện bị động của ả ta mới có thể hóa giải. Cho nên, Tế thần nhìn như muốn khởi xướng tấn công với Kế Ngôn nhưng lại âm thầm bố cục, sương mù màu đen tựa như rắn độc lặng yên không tiếng động xuất động, lao thẳng đến Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù Tế thần làm rất bí mật nhưng vẫn bị Kế Ngôn phát hiện.
Hắn ta lập tức từ đằng xa xông lại, thay Lữ Thiếu Khanh đỡ một kích này.
"Phập!"
Sương mù màu đen huyễn hóa thành vũ khí, gào thét mà tới, đâm xuyên qua cơ thể Kế Ngôn sau đó hung hăng hất lên, sau đó ném cơ thể Kế Ngôn đi.
Máu màu đỏ tươi vẩy lên bầu trời, sắc mặt Kế Ngôn tái nhợt, miệng mũi chảy máu, nhanh chóng rơi vào trạng thái hư nhược.
Hắn ta bị ném mạnh đi, , trong lúc nhất thời sống chết không rõ.
"Khốn kiếp, ông nội ngươi!"
Mắt Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt đỏ lên.
Một cơn thịnh nộ bay thẳng lên trán, tỉnh táo gì đó, lý trí gì đó trong nháy mắt bị lửa giận thôn phệ.
Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ giờ chỉ muốn giết chết Tế thân trước mặt: "Ta phải giết chết ngươi!"
Linh lực trong cơ thể điên cuồng bạo động, như dã thú táo bạo, xao động bất an, muốn hủy diệt thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận