Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1875

Chương 1875
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tiểu tử cuồng vọng!”
Sỉ nhục trần trụi, thật sự coi Hổ tộc bọn hắn là Miêu tộc à?
Nói giết là giết, nói đánh phục là đánh phục?
Lữ Thiếu Khanh không trả lời, lui sang một bên, Kế Ngôn cũng phiêu nhiên mà tới.
Vô Khâu kiếm lơ lửng ở bên cạnh hắn ta, nhẹ nhàng chấn động, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ra khỏi vỏ.
Vương Sĩ vốn định chửi bới Kế Ngôn nhưng nhìn qua biểu cảm lạnh lùng của Kế Ngôn, cỗ khí chất phát tán ra trên người khiến hắn ta vô thức nuốt lời vào trong bụng.
Kế Ngôn nhìn sao cũng đáng tin cậy hơn Kế Ngôn nhiều.
Hắn ta tản mát ra một loại khí chất ổn trọng, không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như Lữ Thiếu Khanh, nói Kế Ngôn là cao thủ, không có ai sẽ hoài nghi.
Kế Ngôn chỉ lẳng lặng đứng đó, giống như Vô Khâu kiếm bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ra khỏi vỏ.
Kế Ngôn nói với Vương Cảnh Sơ: “Ta ra một kiếm, ngươi đỡ được coi như ta thua, như thế nào?”
Hồ Tuyết nghe nói như thế lại một lần nữa im lặng.
Không hổ là Đại sư huynh, kỹ thuật làm màu mạnh hơn sư đệ, sư muội nhiều lắm.
Lời của Kế Ngôn khiếm đám Vương Cảnh Sơ cạn lời.
Sau khi Vương Cảnh Sơ trầm mặc một lát, một lần nữa cười giận dữ: “Tốt, tốt, nhiều năm ta chưa rời núi, tiểu bối bây giờ đều cuồng vọng như vậy sao?”
“Ngươi là cái thá gì?” Vương Sĩ không kìm được nữa một lần nữa lao ra: “Ngươi chẳng qua chỉ là một yêu thú nho nhỏ, cho dù ngươi là Luyện Hư kỳ, một kiếm liền muốn đánh bại trưởng lão?”
“Nằm mơ đi thôi!”
“Tiểu tử cuồng vọng, trưởng lão, giết hắn, cho hắn biết sự lợi hại của Hổ tộc chúng ta.”
Hồ Yên cùng Nguyên Tuần cũng nhìn nhau, lần lượt lắc đầu, cười lạnh không thôi.
Bọn hắn đều cảm thấy khẩu khí của Kế Ngôn quá mức cuồng vọng.
Trong thiên hạ, có ai dám nói có thể một kiếm đánh bại Vương Cảnh Sơ?
Cao thủ Luyện Hư kỳ không phải dễ ăn như vậy.
Lữ Thiếu Khanh quát: “Bớt ở đấy làm màu đi, tranh thủ thời gian xuất thủ, xảy ra sai sót, ta đánh chết huynh.”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh bay lên không nhảy lên, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Trong cảm giác của mọi người, đại trận xung quanh dường như có thêm vài phần biến hóa.
Cảm giác ngăn cách càng thêm mãnh liệt.
“Keng!”
Vô Khâu kiếm bị Kế Ngôn nắm trong tay, chỉ Vương Cảnh Sơ phía xa.
Vương Sĩ, Hồ Yên, Nguyên Tuần ba người cũng vội vàng lui lại.
Vương Cảnh Sơ lạnh lùng nói: “Ra tay đi, ta nếm thử một chút năng lực của ngươi.”
Tôn nghiêm của Luyện Hư kỳ khiến hắn ta không thể không tiếp một chiêu này của Kế Ngôn.
Tuy nhiên hắn ta cũng không quá lo lắng.
Tất cả mọi người là Luyện Hư kỳ, ai sợ ai?
Kế Ngôn không nói hai lời, trực tiếp đánh một kiếm về phía Vương Cảnh Sơ.
Như là người mới học, Vô Khâu kiếm cong vẹo, có mấy phần phiêu hốt đánh xuống.
Vô Khâu kiếm không có nửa điểm quang mang, nội liễm như ngọc thô.
Vương Cảnh Sơ vừa nhìn thấy một kiếm của Kế Ngôn như vậy, hắn lập tức cảnh giác lên, linh lực trong cơ thể lúc nào cũng có thể sẽ mãnh liệt tuôn ra.
Dù sao càng là thứ cổ quái sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng thấy một kiếm của Kế Ngôn bổ tới đích rồi mà vẫn không có chút phản ứng gì, trong lòng Vương Cảnh Sơ buông lỏng.
Hắn ta không phải cố ý cho mình một bậc thang đấy chứ?
Hắn cười: “Ha ha, đây chính là ngươi…”
Nhưng mà, hắn ta vẫn còn chưa nói xong, một cỗ cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt xông tới.
Giống như trong bóng tối đột nhiên mọc ra vô số con rắn độc muốn bao phủ hắn ta lại.
Cảm giác tử vong khiến linh hồn Vương Cảnh Sơ không kìm được run lên.
Nơi xa Vương Sĩ thấy thế, không kìm được cười lạnh: “Cứ công kích như vậy sao?”
“Cười chết người.”
Tuy nhiên hắn ta cũng còn chưa cười xong, nơi xa đã vang lên một tiếng hống chấn động trời đất.
“Gừ!”
Một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt xuất hiện trên bầu, thân thể khổng lồ cao tới vài trăm mét, tựa như một dãy núi khổng lồ che khuất bầu trời.
Vương Cảnh Sơ không dám khinh thường, khí tức tử vong khiến hắn ta để lộ ra bản thể, chỉ có bản thể to lớn mới có thể khiến trong lòng hắn ta an tâm hơn một chút.
Hổ trảo cào một cái, đại địa trong nháy mắt sụp đổ, mặt đất trong vòng hơn mười dặm sụp đổ, trên mặt đất hết thảy trong nháy mắt hôi phi yên diệt.
Vẫy đuôi một cái có thể đánh hư không rách tả tơi, vô số cơn lốc hư không gào thét tới.
Bọn Tiêu Y lập tức xông lên trời, đứng cách xa xa.
Nhưng không gian chung quanh đã sớm bị phong tỏa, bọn hắn chỉ có thể thối lui đến biên giới, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa.
Nhưng may là mục tiêu của Vương Cảnh Sơ không phải bọn hắn, chỉ chút dư ba sản sinh ra không đến mức khiến bọn hắn không thể nào ngăn cản được.
Vương Cảnh Sơ hung hăng vỗ mạnh vào hư không trước mặt, sức mạnh khổng lồ gần như chôn vùi hư không trước mắt.
Trong cảm giác của hắn ta, trước mặt có một cỗ kiếm ý vô hình, cỗ kiếm ý này có thể hủy thiên diệt địa.
Kiếm ý đáng sợ dường như có thể chôn vùi linh hồn của hắn ta, khiến hắn ta có kích động muốn trốn đi.
“Phụt!”
Một tiếng vang nhỏ, Vương Cảnh Sơ cảm giác được thân thể tê rần, sau một khắc, máu tươi vẩy ra, thân thể của hắn ta chậm rãi hóa thành hai nửa.
Con hổ to lớn như tồn tại che khuất bầu trời chợt biến thành hai nửa.
Máu tươi màu đỏ phun ra giữa trời đất, rải đầy trên mặt đất của phương viên bị vây chết này.
“Gừ!”
Một tiếng rống tràn đầy đau khổ vang lên.
Cơ thể khổng lồ ngã mạnh trên mặt đất.
Mấy người Vương Sĩ nhìn thấy cảnh này trực tiếp bị sợ ngây người.
Vương Cảnh Sơ không phải a miêu a cẩu gì, đây chính là tồn tại Luyện Hư kỳ.
Thế mà thật sự bị Kế Ngôn một chiêu đánh bại, thân thể khổng lồ bị đánh thành hai nửa.
Yêu thú cường đại nhất là thân thể của bản thân hắn ta.
Thân thể của Vương Cảnh Sơ có thể nói là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Nhưng mà trước mặt Kế Ngôn lại bị bổ ra nhẹ nhàng, vô cùng yếu ớt.
Rốt cuộc thực lực Kế Ngôn mạnh chừng nào?
Đám người Vương Sĩ hai chân đang run rẩy.
Kế Ngôn khủng bố đáng sợ như vậy có lai lịch gì?
Hồ Tuyết lại một lần quỳ xuống.
Quỳ xuống trên bầu trời, đó là vì cúng bái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận