Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 632 - Tiếp tục đi tới



Chương 632: Tiếp tục đi tớiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh bắt đầu đau khổ, nhìn trân bảo tuyệt thế ở chỗ này mà lại không lấy đi được, chuyện này quả thật còn khó hơn so với giết hắn.Ngay khi Lữ Thiếu Khanh đau khổ suy nghĩ nên làm thế nào để lấy được cây ngô đồng, sư muội Tiêu Y đột nhiên kêu lên một tiếng nho nhỏ."Nhị, Nhị sư huynh..."Lữ Thiếu Khanh ngồi xổm dưới tàng cây ngô đồng đau khổ suy tư, cũng không ngẩng đầu, chỉ tức giận nói: "Đi sang một bên, đừng làm phiền ta."Không biết bây giờ tâm trạng ta không tốt sao?Nhưng Tiêu Y vẫn gọi hắn lần nữa: "Nhị sư huynh, không phải, huynh ngẩng đầu lên xem."Ngẩng đầu lên?Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, đứng lên, phát hiện trên thân cây ngô đồng trụi lủi có một con chim khổng lồ đang đứng, một đôi mắt chim đang nhìn hắn.Con chim này đứng trên thân cây, móng vuốt sắc bén màu trắng bạc vững vàng bám lấy thân cây, cao chừng một trượng, bóng dáng khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống Lữ Thiếu Khanh, khiến cho Lữ Thiếu Khanh cảm thấy áp lực lớn lao.Lông vũ toàn thân nó có màu đỏ sậm, sợi lông vũ cuối cùng lại có màu đỏ tươi rất đẹp, nhìn qua, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt.Nó xuất hiện từ lúc nào, cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng không nhận ra.Mà chuyện càng làm cho mọi người sợ hãi chính là cũng không có ai trong bọn họ phát hiện ra.Chỉ có Tiêu Y để ý đến đầu tiên.Giống như là đột nhiên xuất hiện, không thể nhận ra.Tất cả mọi người không cảm giác được hơi thở của con chim kỳ lạ, khi nhắm mắt lại thậm chí còn không cảm nhận được nó tồn tại.Tiểu Hồng vẫn đứng ở trên thân cây không có bất kỳ động tác gì như cũ.Giống như nó không phát hiện ra sự xuất hiện của quái điểu vậy.Lữ Thiếu Khanh bước từng bước, cẩn thận lui về phía sau, đồng thời truyền âm cho Tiểu Hồng."Chim ngốc, chim ngốc..."Tiểu Hồng mở to mắt, nhìn thoáng qua, sau khi thấy quái điểu chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn líu lo kêu một tiếng với quái điểu.Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, chim ngốc biết quái điểu này sao.Nhưng mà sau một khắc, da đầu hắn tê dại, bởi vì hắn cảm nhận được sát ý của quái điểu.Mẹ nó, có chuyện gì vậy?Lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh sinh ra cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, chuông báo động trong lòng hắn đang vang lên.Loại cảm giác này cho dù là đang đối mặt với quái vật Hóa Thần trong động thiên hung địa cũng chưa từng có.Cảm giác nguy hiểm giống như cây búa đập mạnh vào trái tim Lữ Thiếu Khanh, khiến trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, nằm tượng gỗ Kha Hồng trong tay, tùy thời khởi động.Trong mắt quái điểu lạnh lùng hiện lên sự khinh thường."Tiểu tử nhân loại, ngươi cho rằng đồ chơi nhỏ trong tay ngươi có thể làm khó được ta sao?"Quái điểu đột nhiên nói chuyện, dọa tất cả mọi người sợ hãi.Con, con chim biết nói này dọa mọi người sợ hãi vô cùng.Ung Y, Thiều Thừa suýt chút nữa bị dọa đến tè ra quần.Hai người sống lâu như vậy, chuyện gặp qua, nghe qua, nhìn qua còn nhiều hơn so với mấy thanh niên ở đây cộng lại.Ung Y lắp bắp nói: "Hóa, Hóa Thần?"Yêu thú đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đã có thể hóa hình và miệng nói tiếng người.Nhưng Ung Y không cảm nhận được cảnh giới thực lực của quái điểu, con chim này cho ông ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.Chỉ thứ có cảnh giới Hóa Thần trở lên mới có thể khiến cho ông ta có cảm giác như vậy.Thậm chí, còn có khả năng mạnh hơn, nhưng Ung Y không dám tưởng tượng nữa.Một Hóa Thần đến, ông ta cũng không chắc có thể làm gì được.Đằng này là sự tồn tại vượt qua Hóa Thần, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn chịu chết, giảm bớt chút đau khổ thì hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận