Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1927

Chương 1927Chương 1927
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hơn nữa, ngọn núi kia cách bọn hắn rất xa, xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy, hùng vĩ hiểm trở có thể nghĩ.
Bọn hắn đi đường lâu như vậy lần đầu nhìn thấy nơi bắt mắt như thế, đám người mừng rỡ, cấp tốc bay về nơi xa.
Tiêu Y vừa đi đường vừa suy đoán: “Không phải lại giống như núi của Thánh sơn đấy chứ?”
Tuy nhiên chờ sau khi tới gần, nhóm người Lữ Thiếu Khanh đã nhìn thấy rõ diện mạo thật. Tay nhỏ của Tiêu Y che miệng, kinh ngạc: “Không thể nào?”
“Đây, đây là một tòa tháp?” Một tòa tháp cao ngất như màầy đập thằng vào trước mặt bọn hắn, khiến bọn hắn vô cùng chấn động.
Toà này tháp cao này không biết có bao nhiêu tầng, cao vút trong mây, độ cao mấy vạn mét khiến nó như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng tầng mây.
Phía dưới chiếm một diện tích hơn vạn mét, hơn nữa xung quanh lại là một mảnh hoang vu, chung quanh đầu là bùn đất màu đen để lộ ra sự cô độc và quỷ di.
Điều càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, tháp cao một nửa là màu trắng, một nửa là màu đen, trắng cùng đen xen lẫn, hắc bạch phân minh.
Nhóm người Lữ Thiếu Khanh đứng trước tháp cao giống như con kiến hôi đi tới đất nước của người khổng lồ vậy. Ánh mắt vượt qua tháp cao, nhìn về phía nơi xa, ở bên kia là nước hồ cuồn cuộn, nước không ngừng đập vào bờ tạo nên bọt nước, đây là một hồ nước.
Nước hồ liên miên hợp thành một đường thẳng với bầu trời xa xăm, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Tiêu Y nhìn tháp cao, tự lẩm bẩm: “Thật đáng sợ, tòa tháp cao này rốt cuộc do ai xây? Rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tâm huyết vậy?”
“Ngu!” Lữ Thiếu Khanh mắng: “Đây là pháp khít”
Tiêu Y sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận cảm thụ một chút, phía trên lưu lại linh lực nhàn nhạt, uy áp như ẩn như hiện tản ra khiến Tiêu Y sợ hãi: “Đây, đây là pháp khí của ai?
Vẻ mặt Kế Ngôn ngưng trọng, khí tức cả người trở nên lăng lệ, chuẩn bị sẵn để xuất thủ bất cứ lúc nào: “Cấp bảy, thậm chí là pháp khí cấp tám.”
“Cấp tám!” Lữ Thiếu Khanh ngữ khí khẳng định, hắn lấy Mặc Quân kiếm của mình ra. Mặc Quân cấp sáu nhìn tòa tháp cao trước mặt vừa chảy nước miếng vừa lộ ra biểu cảm khiếp đảm.
Nó mang đầy dáng vẻ có lòng ăn cướp nhưng không có gan khiến Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy liền hung hăng tát nó một cái.
“Lão đại, ta muốn ăn!”
Mặc Quân chỉ vào tháp cao, ngữ khí run rẩy nói.
“Ăn hàng!” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa tát bay nó.
Mặc Quân đi theo hắn có khả năng thôn phệ, gặp được pháp khí cấp cao hơn nó ý niệm đầu tiên của Mặc Quân chính là muốn ăn.
Thông qua thôn phệ, Mặc Quân đã là pháp khí cấp sáu, cách cấp bảy cũng không xa. Mặc Quân bay trở về, vừa nuốt nước bọt vừa nói: “Ta có dự cảm, ăn nó rồi, ta có thể thăng cấp.”
“Lần trước quá đáng ghét, cây cầu kia chưa ăn được bao nhiêu.”
Ngữ khí của Mặc Quân tràn đầy tiếc nuối.
Lúc ấy Tiên Lưu kiều bị quá nhiều người chia phần, cho nên Mặc Quân ăn không được bao nhiêu, nếu không nó đã sớm có thể trở thành pháp khí cấp bảy.
“Muốn ăn thì ngươi tự đi ăn đi, ta không quan tâm sống chết của ngươi.” Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài, gia môn bất hạnh, toàn là đám ăn hàng.
Vô Khâu cũng xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng, rất có dáng vẻ của Kế Ngôn nhỏ.
Nhìn thấy Vô Khâu xuất hiện, mắt Mặc Quân sáng lên, không nói hai lời, tựa như thấy được mỹ nữ, lập tức tiến lên, đồng thời móc đồ tốt ra. “Vô Khâu, ngươi nhìn đi, cái này ta để dành cho ngươi đấy.”
Tiêu Y lấy Lan Thủy kiếm của mình ra, nhìn hai bội kiếm của sư huynh mình vô cùng hâm mộ.
Xuất phát điểm Lan Thủy kiếm của nàng cao hơn nhưng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu sinh ra kiếm linh. “Ai nha.” Tiêu Y sờ trường kiếm của mình, thấp giọng nói: “Chừng nào thì ngươi mới có thể sinh ra kiếm linh đầy?”
“Kiếm linh?” Bỗng nhiên giọng Mặc Quân vang lên, Tiêu Y ngẩng đầu, Mặc Quân và Vô Khâu đi đến trước mặt nàng, đang tò mò đánh giá Lan Thủy kiếm trong tay nàng.
Mặc Quân tay bưng lấy một vật chất đang phát sáng, hỏi Vô Khâu: “Có thích một muội muội không?” Vô Khâu gật gật đầu.
Tiêu Y nghe vậy vui mừng: “Thật sao?”
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn cũng nhìn sang.
Mặc Quân cười đắc ý: “Đưa thanh kiếm cho ta.”
Tiêu Y không nói hai lời, lập tức đưa Lan Thủy kiếm cho nó.
Mặc Quần cùng Vô Khâầu lúc này cầm Lan Thủy kiếm chạy sang một bên.
Lữ Thiếu Khanh cũng lười để ý tới, sinh ra kiếm linh gì đó đơn giản chỉ là ăn chút đồ thôi.
Mặc Quân thôn phệ đồ tốt không ít, cũng lưu lại không ít đồ tốt.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa đặt lực chú ý lên tháp cao trước mặt.
Đây là một kiện pháp khí, pháp khí cấp tám.
Đặt ở ngoài chính là tồn tại giống như thần khí, đủ để trên dưới Yêu giới đánh nhau lỗ đầu.
Thứ đồ này đứng sừng sững ở đây, mục đích chỉ có một, tuyệt đối là muốn trấn áp thứ qì.
Không nói là đại hung tuyệt thế thì chính là thái hung tuyệt thế.
Giống như đang dán thông báo bên trong có chó dữ vậy. Sau đó Lữ Thiếu Khanh đi vòng quanh tháp cao hai vòng như một con chó săn. Cuối cùng hắn vung tay lên, màu đen mặt đất bỗng nhiên sáng lên quang mang kéo dài thăng về phái nơi xa.
Vô số trận văn hiển hiện, lấy toà tháp cao làm trung tâm, kéo dài khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Hơn nữal
Một nửa trận văn lóe lên quang mang bạch sắc, một nữa lóe lên quang mang hắc sắc.
Tiêu Y trừng to mắt: “Trận pháp lớn vậy?”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u: “Trận pháp cấp tám.”
Hắn cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Một trận pháp cấp tám, một pháp khí cấp tám làm trận nhãn, trấn áp ở đây. Thứ trấn áp rốt cuộc lợi hại thế nào có thể tưởng tượng được.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chung quanh, nói với Kế Ngôn: “Hay trở về được rồi đấy.”
“Sư phụ người hiền tự có thiên tướng, về nhà đợi ông ấy đi. Nếu thật sự không được, lập cái mộ quần áo, ngày lễ ngày tết đốt them chút tiền giấy, không được nữa thì hằng năm đốt vài mỹ nữ người giấy cho sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận