Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1426: Huynh có được không?

Chương 1426: Huynh có được không?Chương 1426: Huynh có được không?
Phụt!
Màn sương đen hóa thành móng vuốt nhẹ nhàng xé rách hộ thuẫn của lão giả, xuyên thủng thân thể ông ta.
"Hé hé hé."
Quái vật tế ti cười đắc ý như nhân loại, âm thanh như tiếng hai tảng đá chà sát vào nhau, chói tai đến mức có thể đâm xuyên qua màng nhĩ của người khác.
Lão giả kêu thảm, mất cân bằng từ không trung rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên lão giả Nguyên Anh của nhân tộc gặp phải quái vật thế này, màn sương đen như độc dược tràn ra trong cơ thể ông ta, thôn phệ tinh lực của ông ta khiến cho vết thương của ông †a không thể dừng lan rộng.
Bị thương, ông ta không thể bận tâm sang chuyện khác, chỉ có thể tập trung tỉnh thần xử lý màn sương đen trong cơ thể.
Đồng thời, các quái vật khác cùng nhau tiến lên, hung hăng muốn xé nát lão giả.
"Hải lão!" Thanh niên kia hét lớn, tràn đầy lo lắng.
Hắn ta muốn xông lên, nhưng lại bị quái vật tế ti ngăn lại.
Rõ ràng thực lực của quái vật tế ti mạnh hơn hai vị tu sĩ kia, người thanh niên bị nó quấn lấy, chẳng mấy chốc đã rơi vào nguy hiểm.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, hẳn cũng không hiểu được vì sao quái vật lại xuất hiện ở đây. Quái vật tế ti là sản phẩm ở Bắc Mạc cũ.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Ra tay đi, cứu người!"
Thực lực của quái vật tế tỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, Tiêu Y đi lên chẳng những không giết nổi nó mà ngược lại còn bị quái vật chơi chết.
Lữ Thiếu Khanh giao cho Tiêu Y một nhiệm vụ: "Muội dẫn theo khuê nữ của ta cùng hai con ngu xuẩn kia đánh chết đám quái vật kia đi, đừng để bọn chúng chạy."
Những quái vật này rất quỷ dị, cũng rất nguy hiểm, đã phát hiện thì không ngại tiêu diệt chúng luôn tại đây.
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Đệ có vẻ rất thanh nhàn nhỉ?"
"Nói nhảm nhiều thế, mau mau đi làm việc đi, thân là tu sĩ chính nghĩa sao có thể thấy chết không cứu?"
Tu sĩ thanh niên bị quái vật tế ti đè ra đánh, quái vật xung quanh như thủy triều cuốn tới khiến cho hắn ta tuyệt vọng.
Lần này chết chắc rồi.
Hắn ta nhìn lên trời, thở dài: "Mạng †a xong rồi!"
Hắn ta từ bỏ chống cự, quái vật tế tỉ lại cười lên the thé đáng sợ, tấn công thanh niên kia một đòn trí mạng.
Nhưng đúng lúc này, một vòng kiếm quang xẹt qua.
Như hào quang mặt trời chiếu rọi, quái vật tế ti và quái vật màu đen xung quanh đều kêu thảm một tiếng rồi tan rã trong kiếm quang.
Graoooo
Quái vật tế ti kịp thời phản ứng lại, tránh thoát khỏi kiếm quang. Nó quay đầu nhìn lại thứ suýt làm nó hồn phi phách tán.
Graoooo
Lại là một tiếng rống to, tiếng rống vừa rồi là phẫn nộ, mà tiếng rống lần này là sợ hãi.
Quái vật tế tỉ xoay người bỏ chạy, thân thể gần như tan rã thành một màn khói đen, lẩn vào trong rừng rậm.
"Đừng để nó chạy!"
Lữ Thiếu Khanh hô hào: "Huynh có được hay không thế hả?"
"Dông dài!"
Kế Ngôn quát to, lại lần nữa vung kiếm, một vòng kiếm quang bao phủ quái vật tế tỉ.
Vài trăm dặm xung quanh vang lên tiếng nổ ầm ầm, quái vật tế ti kêu thảm trong kiếm quang, cuối cùng biến mất.
Hà hà.
Tiêu Y mang theo ba con tiểu gia hỏa lao thẳng đến quái vật màu đen.
Quái vật màu đen không còn chỉ huy, nhất thời có hơi hỗn loạn, có con đánh tu sĩ thanh niên kia, có con nhắm vào Tiêu Y.
Không có ai chỉ huy, quái vật màu đen trở lại thành quái vật thật sự không có lý trí.
Khí tức hung ác bạo ngược thúc giục bọn chúng muốn hoàn toàn hủy diệt thế giới này.
Nhưng thực lực của chúng không đủ mạnh, dù có được ưu thế về số lượng nhưng đối mặt với cấp Nguyên Anh, số lượng của chúng dù có nhiều đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì. Tu sĩ thanh niên kia thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, gần như kiệt lực.
Trở về từ cõi chết, hắn ta cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn từ không trung chậm rãi hạ xuống, tu sĩ thanh niên còn tưởng mình gặp được tiên nhân.
Hắn ta ngơ ngác nhìn hai người mới tới, không biết nên nói gì cho phải.
"Này, tỉnh lại đi." Lữ Thiếu Khanh quơ quơ tay trước mặt hắn ta: "Ngươi tè ra quần rồi kìa."
Tu sĩ thanh niên vội cúi đầu, lại phát hiện mình bị chơi xỏ.
Hắn ta hơi đỏ mặt, hành lễ với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn: "Ta tên Giản Bấc, xin chào hai vị tiền bối, cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị tiền bối." Thực lực của tu sĩ thanh niên kia coi như cũng ổn, là cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng bảy.
Còn chưa đến trăm tuổi đã có được thực lực như vậy, trẻ thế, mà còn là họ Giản, thân phận vô cùng sống động.
Người Giản gia.
Lữ Thiếu Khanh ồ lên một tiếng: "Người Giản gia sao?"
Giản Bắc gật gật đầu, lại gãi gãi đầu ngại ngùng, có vẻ là một thanh niên hay xấu hổ: "Không sai, khiến tiền bối chê cười rồi."
Giản Bắc thẹn thùng khiến cho Lữ Thiếu Khanh có ấn tượng không tệ với hắn ta.
So với ba người Mị Phi kia, Giản Bắc thật sự là một dòng nước trong, không có thái độ cao cao tại thượng, cũng không có dáng vẻ hung hăng vênh váo. €oi như không cứu lầm người.
Bên này Giản Bắc bị Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn chằm chằm lại càng xấu hổ hơn, hơi cúi đầu xuống.
Giản gia là một nhà trong năm nhà ba phái, thực lực cường đại.
Thân là người Giản gia, lại biểu hiện kém cỏi như thế, hắn ta tự thẹn với xuất thân của mình.
"Bắc thiếu gia!"
Lão giả vừa nãy bị đánh rơi xuống đất cũng vội vàng từ đằng xa xông lại, có vẻ căng thẳng.
"Hải lão, ngươi không sao chứ?” Giản Bắc phản ứng lại, giờ mới nhớ ra bên mình vẫn còn người còn sống.
"Không, không có việc gì!" Hải lão rất yếu ớt, thực lực của quái vật tế tỉ mạnh hơn ông ta một chút, màn sương màu đen lại quỷ dị xâm lấn vào cơ thể ông ta gây ra thương tổn rất lớn.
Nhưng dù bị thương nghiêm trọng, ông ta cũng không dám cho phép mình thư giãn, một đôi mắt đục ngầu tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận