Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2134: Chương 2134

Chương 2134: Chương 2134Chương 2134: Chương 2134
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Đúng vậy, khi ấy rất nguy hiểm đó.” Tiêu Y nói vậy nhưng vẫn cười hì hì, không hề có vẻ nhớ lại mà sợ: “Nếu không nhờ có Nhị sư huynh, căn bản chúng ta trốn không thoát.”
Tên gia hỏa hỗn đản kia lợi hại vậy sao?
Lần đầu tiên Gia Cát Huân nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa bằng con mắt hoài nghỉ. Lúc này hắn đang dựa vào một thân cây, bắt chéo hai chân, dáng vẻ nhâng nháo, cà lơ phất phơ, căn bản không thấy có tí nét nào của cao thủ. Phát hiện ánh mắt của Gia Cát Huân, Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn sang.
Hai mắt đối nhau, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm vây tay. Không ngờ Gia Cát Huân lại hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay lập tức nàng ta nhớ lại, mình sợ hắn làm gì? Một tên nam nhân cưới lần hai vô sỉ hạ lưu, ôm ý định hão huyền, muốn ăn thịt thiên nga.
Gia Cát Huần hung dữ nhìn sang, ánh mắt sắc bén, nhưng lại thấy Lữ Thiếu Khanh đã nhìn đi chỗ khác, đang xoa xoa mũi có vẻ nhàm chán.
Hỗn đản buồn nôn.
Gia Cát Huân tức giận.
“Các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta?” Gia Cát Huân không hỏi bọ họ muốn làm gì, cũng không thèm quan tâm đến đám Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan.
Nàng ta chỉ muốn rời đi khỏi đầy, sau đó báo thù.
“Không biết, phải xem Nhị sử huynh của ta.”
Tiêu Y lắc đầu. Nàng cũng không đoán được tâm tư của Lữ Thiếu Khanh, nhưng vẫn an ủi Gia Cát Huân: “Ngươi yên tâm, Nhị sư huynh nhà ta giỏi nhất là thương hương tiếc thịt, ngươi không cần sợ hãi.”
Ta sợ hãi?
Gia Cát Huân há miệng muốn cắn người.
Ta đường đường là đệ tử dòng chính của gia tộc ẩn thế, sẽ sợ đám nhân loại yếu đuối các ngươi sao?
Lại hơn nửa ngày nữa trôi qua, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hoan hô. “Thánh tử, là Thánh tử!” “Ha ha, là Đệ Nhất Thánh tử của chúng ta!”
“Đệ Nhất Thánh tử tự mình tới, lân này đám sâu kiến nhân tộc các ngươi chết chắc rồi.”
“Hừ, Đệ Nhất Thánh tử xuất hiện rồi, tất cả đám nhân tộc các ngươi đều phải quỳ xuống.”
Các tu sĩ Ma tộc vỗ tay hò hét, sắc mặt điên cuồng dữ tợn, tất cả đều cực kỳ phấn khởi. Tiếng hô vang lên tận trời, quanh quấn trên bầu trời Nhữ thàn Âm thanh điên cuồng, khí tức cuồng nhiệt xông phá tầng mây trên không trung Nhữ thành, lộ ra bầu trời xanh thẳm.
Thánh tử Ma tộc xuất hiện khiến cho tu sĩ Ma tộc phấn chấn tỉnh thần.
Trái lại bên nhân tộc thì sĩ khí sụt giảm, chỉ còn tiếng rên rỉ. “Hỏng bét, là Đệ Nhất Thánh tử của Ma tộc!”
“Nghe nói hắn ta đã là Luyện Hư trung kỳ, sẽ bước vào hậu kỳ bất cứ lúc nào.” “Lực chiến đấu của hắn ta rất mạnh, được Thánh chủ thân truyền đấy, so cùng cảnh giới không có mấy người có thể là đối thủ của hắn ta đâu.” “Nghe nói hắn ta theo đuổi Gia Cát Huân vừa mới tiến vào trong kia, cho nên lần này hắn ta đến đây cũng là vì anh hùng cứu mỹ nhân.” “Thảm rồi, người bên trong sẽ rất thảm phải không? Sẽ không dễ nói chuyện đâu, có mấy thiên tài của chúng ta đã bị hắn ta đánh cho tàn phế, hoàn toàn phế đi rồi.”
Thậm chí còn có một số lão tổ tông già trao đổi trong bóng tối.
“Ma tộc phái cả Thánh tử ra rồi, thái độ rất kiên quyết đấy.”
“Đương nhiên, việc này liên quan đến tương lai đàm phán, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu cúi đầu.”
“Ha ha, chuyện này do ai làm vậy? Không phải tiểu tử Giản gia kia chứ?”
“Giản gia cứng rắn thế cơ à?” “Này, có người của GIản gia ở đầy không?”
Một tiếng nói già nua vang lên: “Không phải người Giản gia ta, nơi này không phải địa phận của Giản gia.”
“Kỳ lạ, là ai nhỉ?”
“Hà hà, xem tiếp là biết, dù sao thì ta cũng sẽ không ra tay.”
“Đắc tội với Ma tộc, đây là họ hậu quả bọn họ tự tìm lẫy.” Khấu cao lớn khôi ngô từ đằng xa tiến lại, nhìn thì giống như đi từng bước, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh, gần như chỉ chớp mắt một cái đã tới nơi này.
Chiêm Quý bị bỏ lại xa, sau mấy hơi thở mới hồng hộc hổn hển chạy lại. Khấu bình tĩnh, đứng trước cánh cửa đã bị hủy diệt, xoay lưng lại mọi người, lại khiến cho cả tu sĩ nhân tộc và ma tộc cảm thấy áp lực mạnh mẽ.
Đối mựt với hắn
Chỉ sơ ý một chút thôi sẽ trêu chọc đến đối phương.
Khấu nhìn Chiêm Quý, nhàn nhạt hỏi: “Ở đây à?”
Chiêm Quý sợ hãi vô cùng liên tục gật đầu: “Không... không sai.”
“Hừ!” Khấu hừ lạnh, đang định tiến vào.
Chiêm Quý vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Thánh tử cẩn thận một chút, nhân loại kia rất hèn hạ, cẩn thận hắn đánh lén.”
Khấu cười lạnh, tràn ngập khinh thường: “Tại Thánh địa, nếu không nhờ may mắn thì hắn đã chết từ lâu rồi.”
Khấu đặt chân xuống rồi bước vào, biến mất khỏi tầm mắt Chiêm Quý.
Chiêm Quý nhìn sương trắng lăn lộn như một con quái thú khổng lồ nuốt chửng cả khấu. Trong lòng Chiêm quý rất hoảng, cũng rất hối hận.
Hối hận vì sao trước đó mình lại kiêu ngạo nwh thế.
Chiêm Quý cũng đi theo, lần nữa tiến vào nơi này, chỉ hy vọng lát nữa đi qua màn sướng trắng này sẽ phát hiện ra mình đang nằm mơ. Nhưng vừa tiến vào hắn ta đã nghe tiếng Lữ Thiếu Khanh: “Oa, Đệ Nhất Thánh tử.” “Hạnh ngộ, hạnh ngộ, ta rất thân thiết với Huyên.” “Huyên là một người tốt.” Chiêm Quý vội vàng tiến vào, lập tức thấy Lữ Thiếu Khanh đang tiến lại gần Khấu, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Chiêm Quý há to miệng, cuối cùng vẫn chỉ có thể âm thầm kêu gào. Cẩn thận!
Cách đó không xa, Loan Tinh Duyệt cũng vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: “Đệ Nhất Thánh tử, cẩn thận hắn đánh lén, cần thận thần trí của hắn.”
Gia Cát Huân chẳng buồn mở miệng.
Quan hệ giữa gia tộc ẩn thế và Thánh địa cũng không tính là đặc biệt hài hòa.
Đặc biệt là tên Khấu này còn để ý tới nàng ta.
Cũng buồn nôn.
Khấu cười lạnh nhìn Lữ Thiếu Khanh, ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng đã âm thầm chuẩn bị cần thận.
“Có phải không? Huyên sư đệ lại không cho rằng như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận