Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 504 - Thực lực như vậy cũng dám làm Nhị sư huynh?



Chương 504: Thực lực như vậy cũng dám làm Nhị sư huynh?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Phụt!"Kiếm quang mang theo kiếm ý dễ dàng phá vỡ linh khí hộ thể của Hồng Mạch, lưu lại một vết máu thật sâu trên bàn tay ông ta.Hồng Mạch khó có thể tin nhìn bàn tay mình, vết thương cắt ngang, máu tươi đầm đìa.Thân là Nhị trưởng lão Ngọc Đỉnh Phái, Nguyên Anh trung kỳ, ông ta không nhớ nổi mình đã bao lâu không bị thương rồi.Hôm nay ở trước mắt bao người, lại bị một người trẻ tuổi làm bị thương, mặc dù đối phương cũng là Nguyên Anh, nhưng Hồng Mạch vẫn cảm thấy mình bị nhục nhã thật sâu."Ngươi, đáng chết!"Hồng Mạch rít gào, thanh âm giống như ác ma đến từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run.Mặt Kế Ngôn không chút thay đổi nhìn Hồng Mạch: "Cho ta biết một chút về thực lực của ngươi đi, hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."Sau đó giống như tiên nhân phóng lên trời, Nguyên Anh chiến đấu quá lợi hại, nếu thực sự đánh nhau ở đây, không có mấy người có thể chịu được.Hồng Mạch nói với Đoan Mộc Thiện: "Ta đi rồi về, ngươi xử lý tốt chuyện ở đây."Lữ Thiếu Khanh hô với Kế Ngôn: "Cẩn thận đừng bị ông ta giết chết..."Kế Ngôn chỉ là cảnh giới tầng 2, Hồng Mạch là cảnh giới tầng 5, đối với Kế Ngôn mà nói là một đối thủ mạnh mẽ.Lời này của Lữ Thiếu Khanh cũng không hề sai.Nhưng mà...Nhan Hồng Vũ nhịn không được châm chọc một câu: "Công tử, Cảnh công tử xuất chiến, ngươi tốt xấu gì cũng phải nói lời tốt đẹp chứ."Nàng ta nhìn đại trận trên trời đã khép lại, giống như muốn xuyên qua đại trận sương trắng che lấp để thấy được Kế Ngôn.Nàng ta có vẻ vô cùng lo lắng.Hồng Mạch đại danh đỉnh đỉnh, uy danh lan xa, cũng không phải là loại mà Tất Phù và Đạm Đài Trung có thể so sánh.Kế Ngôn dũng cảm đứng ra vào lúc này, đây là đang làm chỗ dựa giúp Lữ Thiếu Khanh, dùng hành động nói cho Mạnh Tiêu rằng Lữ Thiếu Khanh cũng không phải hạng người ăn nói cho vui vẻ.Sư huynh ngươi đối xử với ngươi tốt như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng phải lo lắng một chút chứ.Kết quả lại nói ra lời chán nản như vậy, sư huynh ngươi thương ngươi vô ích rồi."Ngươi thì biết cái gì?" Lữ Thiếu Khanh mặc kệ Nhan Hồng Vũ châm chọc, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Tiêu, nhìn hai viên thịt buộc trên đầu Mạnh Tiêu mới đến mũi mình, cười híp mắt hỏi nàng ta: "Thế nào, lời ta nói, ngươi có tin không? Ta có khả năng giải quyết vấn đề ở đây."Lúc này Mạnh Tiêu còn đang nghi ngờ không thôi, không nghĩ tới nơi này lại đột nhiên xuất hiện một Nguyên Anh, làm cho người ta có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.Mạnh Tiêu đần độn nhìn Lữ Thiếu Khanh, giờ khắc này, ở trong mắt nàng ta Lữ Thiếu Khanh giống như chúa cứu thế toàn thân tản ra kim quang."Ngươi, ngươi là ai?"Ngay cả Khoái Hằng cũng vểnh tai, rất muốn biết thân phận của Lữ Thiếu Khanh.Ở Đông Châu, có người trẻ tuổi nào trâu bò hơn hắn ta sao?"Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta là kẻ vì chính nghĩa, nhìn không nổi khi có người bắt nạt kẻ nhỏ yếu. Ta ghét nhất chính là kẻ cậy già lên mặt bắt nạt người khác. Như thế nào, đồng ý không?"Mạnh Tiêu cắn răng, đến nước này, cũng không có gì phải lo lắng.Nàng ta đồng ý: "Được, chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết chuyện lần này, đừng nói một chuyện, cho dù là mười chuyện, ta cũng đồng ý.""Được." Lữ Thiếu Khanh gật đầu, sau đó nói với Mạnh Tiêu: "Ngươi lấy đạo tâm thề đi.""Bịch!"Mọi người theo tiếng nhìn lại, nhìn ba người Giả Tôn, Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân ngã trái ngã phải, vẻ mặt sinh ra biểu tình không còn gì luyến tiếc.Cả ba gần như sụp đổ."Ha ha..."Lãnh Dược Xuyên không nhịn được cười to, vô cùng khinh bỉ loại hành vi này của Lữ Thiếu Khanh.Tính toán chi li, đây vẫn là lần đầu tiên gã gặp được người nhỏ nhen như thế.Mạnh Tiêu cũng vậy, nàng ta chớp chớp mắt, có chút ngạc nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh."Nhanh lên đi, ta đang vội." Lữ Thiếu Khanh đã thúc giục."Được!"Mạnh Tiểu Quân cũng bất chấp tất cả, rất nhanh lập lời thề."Hắc hắc!"Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, cười lạnh nói với Đoan Mộc Thiện: "Cười cái gì, xuống đây chịu chết đi.""Miệng còn hôi sữa mà cũng dám dõng dạc?"Sau đó ông ta quát lên với nhi tử của mình: "Đi, giết hắn.""Ta tới!" Lãnh Dược Xuyên ngăn cản Đoan Mộc Hiến: "Đoan Mộc huynh, để ta tới trừng trị hắn.""Hai người cùng lên đi." Lữ Thiếu Khanh tiến lên vài bước: "Ta đang vội.""Đi tìm chết cho ta!" Lãnh Dược Xuyên rống giận, hai tay bộc phát ra quang mang mãnh liệt, linh lực điên cuồng, hung ác lao về phía Lữ Thiếu Khanh.Gã không rõ thực lực của Lữ Thiếu Khanh, vừa ra tay đã dùng tới tám phần thực lực.Trong lúc nhất thời, linh lực trên đỉnh núi bằng phẳng hỗn loạn, những người có thực lực thấp lui về phía sau từng bước một, cố gắng để mình cách xa một chút.Đối mặt với sự tấn công của Lãnh Dược Xuyên, Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh không thôi, không có động tác gì.Không ít người thấy thế, âm thầm lắc đầu."Khinh thường rồi, hắn cho rằng Lãnh Dược Xuyên là ai?""Cho dù là người Kết Đan tầng 8, tầng 9 cũng không dám khinh thường gã.""Để Lãnh Dược Xuyên ra tay trước, tiên cơ mất hết, cho dù hắn là Kết Đan tầng 9 cũng phải chịu một ít đau khổ.""Nói không chừng trực tiếp bị thua mất? Tự cao tự đại, còn tưởng rằng có bao nhiêu bản lĩnh..."Không ai coi trọng Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh trẻ hơn Lãnh Dược Xuyên nhiều lắm, mà từ đầu tới cuối hắn đều không biểu hiện ra thực lực làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.Lãnh Dược Xuyên thấy Lữ Thiếu Khanh khinh thường, không ra tay, cười lạnh không thôi: "Đồ tự đại, đi chết đi."Trong sự chú ý của vạn người, công kích của Lãnh Dược Xuyên bao phủ Lữ Thiếu Khanh, linh lực cường đại giống như vô số móng vuốt của quỷ, gào thét, thét chói tai, muốn xé Lữ Thiếu Khanh thành mảnh nhỏ đầy trời."Kết thúc rồi."Khoái Hằng cũng không nhịn được thở dài: "Đồ ba hoa chích choè..."Nhưng ngay sau đó, Khoái Hằng ngây dại.Những người khác cũng kinh hô thành tiếng."Làm sao có thể?""Giả phải không?""Ta đang nằm mơ sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận