Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1292: Điểm cuối

Chương 1292: Điểm cuốiChương 1292: Điểm cuối
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: "Bọn chúng muốn đi sao?"
Đại Bạch và tiểu Bạch không nói hai lời, lắc đầu như trống bỏi.
"Yên tâm, con người ta trước nay không ép buộc người khác đi làm chuyện người ta không muốn."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến đại Bạch và tiểu Bạch âm thầm trợn trừng mắt.
Lời này, đánh chết chúng ta cũng không tin.
"Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh đích thân ra tay sao?" Tiêu Y lại không quá tin, Nhị sư huynh sẽ không chăm chỉ như vậy đâu nhỉ?
"Hắc..." Lữ Thiếu Khanh vừa muốn nói chút gì, xa xa vạch qua một đạo lưu quang.
Mặc Quân kiếm trở về, Mặc Quân đứng trên phi kiếm, ha ha cười to: "Ha ha, lão đại, lần này ta ăn no lắm rồi..."
Mặc Quân kiếm sáng lấp lánh, hàn quang chớp lóe, phong mang hiển lệ, bụng Mặc Quân tròn vo, nhìn một cái là biết được ăn no.
Mặc Quân hết sức phấn khởi, lần này có thể coi như được ăn một bữa thỏa thích, thực lực tiến thêm một bước.
Nó đắc ý bay trở về, muốn khoe khoang một chút.
Nhưng nghênh đón nó là một cái tát.
Lữ Thiếu Khanh sậm mặt tất bay Mặc Quân, Mặc Quân như một quả bóng da bị tát cho lăn cù cù trong nước giống như một bông vụ. "Ăn vui vẻ lắm đúng không?"
"Thứ ăn hàng nhà ngươi, ngươi có thể quản tốt cái miệng người không hả?"
Lữ Thiếu Khanh tức giận, một viên yêu đan êm đẹp, cầm đi bán không được vài chục triệu cũng được vài triệu viên linh thạch.
Kết quả lại bị tên giá của này ăn mất, sau khi ăn xong còn muốn khoe khoang?
Sau khi Mặc Quân bị tát bay liền ngoan ngoãn bay trở về: 'Lão đại, ta cảm thấy phải tiêu hóa một chút."
Sau khi nói xong, lập tức rúc vào trong thân kiếm, trốn ở trong đó không ló mặt ra.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm, mắng đến phun đầy nước bọt: "Ra đây cho ta, hôm nay chúng ta cùng giao lưu vui vẻ, bình tĩnh nói chuyện nào." Mặc Quân đánh chết cũng không ra, nó có ngu mới bước ra.
Đại Bạch và tiểu Bạch nhìn thấy mà chảy nước bọt, có nhà tốt thật, có thể trốn được lửa giận của đại ma đầu.
Lữ Thiếu Khanh thở phì phò vứt Mặc Quân kiếm sang một bên: "Đi thăm dò tình hình bên trong cho ta, dám lười biếng, ta phế ngươi."
Mặc Quân tự biết đuối lý, ngoan ngoãn đi làm việc.
Lữ Thiếu Khanh thấy Mặc Quân kiếm biến mất ở trong nước, đau lòng ôm đầu: "Phản nghịch, sao có thể trở nên phản nghịch như vậy chứ?”
Sau đó hắn trừng mắt nhìn Kế Ngôn một cái: "Ta cảm thấy là Vô Khâu cô nương đã làm hư nó."
Kế Ngôn nhắm mắt lại, cũng lười để ý Lữ Thiếu Khanh. Hắn ta bị thương nghiêm trọng, trong cơ thể như bị đào rỗng, mệt mỏi như nước thủy triều không ngừng đánh thẳng vào cơ thể hắn ta.
Hắn ta nhắm mắt lại yên lặng chữa thương.
Tiêu Y sấy khô tóc và quần áo của mình, lại gần, không biết sống chết nói: "Nhị sư huynh, ta cảm thấy có lẽ là học theo huynh."
"Muội thiếu đòn đúng không..."
Lúc này Lữ Thiếu Khanh đã giận dâng lên tới đầu, không nói hai lời thu thập Tiêu Y một trận.
Đại Bạch và tiểu Bạch chạy sang một bên, sợ bị vạ lây.
Đợi sau khi Mặc Quân kiếm quay trở lại, Tiêu Y đã bị giáo huấn xong cuối cùng đã được bỏ qua. "Thể nào?"
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh bất thiện nhìn chằm chằm Mặc Quân kiếm.
Sau khi biết lối đi bên trong không có bất kỳ nguy hiểm gì, Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đi, vào xem một chút."
Cửa hang rất lớn, nhìn dấu vết chung quanh có lẽ là do bạch tuộc tự mở rộng.
Càng đi vào sâu vào bên trong, lối đi càng nhỏ dần.
Lối đi này đầu tiên là đi xuống, sau đó lại đi lên, là một lối đi hình chữ V.
Trên đường đi, bọn họ đến nơi bạch tuộc sống, đáng tiếc không có bảo bối gì.
Lữ Thiếu Khanh vừa đi thẳng tới trước vừa tính toán thử chặng đường, phát hiện bọn họ đi sâu xuống mấy chục dặm, ước chần nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ đã đi đến điểm cuối của thông đạo.
Đến nơi này, Tiêu Y nhìn chung quanh, không nhịn được nói: "Nơi này không có gì cả sao? Là ngõ cụt sao?"
Trước mặt là mặt tường sân sùi, bình thường, không có gì cả.
Bốn phía cũng giống như vậy, không có bất kỳ kế hở hoặc là nơi nào kỳ quái.
Nhưng sau khi tìm tòi một lượt, Lữ Thiếu Khanh bọn họ phát hiện trên tường có một cái cửa hang nhỏ.
Cửa hang nhỏ bằng phẳng.
Bên trong cửa hang không quá sâu, độ sâu bằng một cục gạch, vừa liếc qua đã nhìn thấy bên trong cũng không có gì cả.
Tiêu Y cũng ghé đầu sang, tò mò đánh giá: "Cửa động này làm cái gì?"
"Có cái gì đặc biệt sao?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cửa hang, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen mắt.
Giật mình, trong tay xuất hiện một món đồ.
Tiêu Y thấy được, tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, huynh cầm cục gạch ra ngoài làm gì
"Ủa, nhìn hơi giống món đồ Lận Vũ trưởng lão đã dùng."
Lữ Thiếu Khanh cầm cụng gạch trong tay đung đưa: "Cái này tên là Thần Kinh Chuyên."
Sau khi nói xong, hắn nhét Thần Kinh Chuyên vào, độ lớn nhỏ vừa khít.
"Ken két!"
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giống như thứ gì đó mở ra, tiếp theo mặt đất khẽ chấn động, trước mắt đột nhiên mở ra một kẽ hở lớn, sau đó hai phiến cửa đá chậm rãi mở sang hai bên.
Âm thanh rắc rắc vang lên, điểm cuối của lối đi lại là hai phiến cửa đá đóng chặt.
Cửa đá mở ra để lộ không gian bên trong.
Bất ngờ, đó là một gian mật thất, bên trong không lớn, chỉ chừng ba bốn trăm mét vuông, cao chừng mười thước, không gian bên trong vừa nhìn đã thấy ngay.
Vách tường chung quanh trống rỗng, bề ngoài bóng loáng, có dấu vết đào bới, nơi này từng bị người ta đào lên.
Trong phòng cũng không có ánh đèn, một mảnh đen kịt, tuy nhiên với ba người Lữ Thiếu Khanh mà nói, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ nơi này.
Trong phòng không có thứ khác, ở cuối là một đài cao.
Lữ Thiếu Khanh bọn họ thận trọng đến gần, mới phát hiện đài cao trên thực tế là một đống đất được đắp nên, giống như một phần mộ.
Trên bề mặt mộ không hề có thứ gì khác thường, duy chỉ có mặt trên là tùy ý cắm một mảnh vỡ.
"Lại, lại là mảnh vỡ?" Tiêu Y trợn to hai mắt, không nhịn được thấp giọng kêu lên: "Đây rốt cuộc là cái gì?"
Chỉ lớn chừng bàn tay, thon dài.
Nó lẳng lặng nằm trên đống đất đắp cao, giống như bị người ta tùy tiện vứt lên vậy.
Trên mảnh vỡ hiện đầy vết nứt, lỗ hổng, vết loang rỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận