Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 511 - Nhìn thấy soái ca cũng không biết ra tay nhẹ một chút à?



Chương 511: Nhìn thấy soái ca cũng không biết ra tay nhẹ một chút à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThế nhưng Nhan Hồng Vũ thì có ý kiến khác.Nàng ta cảm thấy Kế Ngôn tuyệt đối không phải là người như thế.Suốt quãng đường đi cùng Kế Ngôn, Nhan Hồng Vũ cảm thấy Kế Ngôn không phải là người như vậy.Đương nhiên, nếu Khoái Hằng muốn nói Lữ Thiếu Khanh, nàng ta chắc chắn sẽ giơ hai tay lên đồng ý.Nhưng nói Kế Ngôn, thì ta quyết không chịu.Kế Ngôn chưa nói mấy câu với nàng ta, nhưng không thể cản trở việc Kế Ngôn trở thành nam thần của nàng ta."Khoái công tử, ngươi sai rồi, Cảnh công tử không phải là người như thế, hắn ta như vậy làm, nhất định có lý của hắn ta."Khoái Hằng thấy có người phản bác mình, nhìn thấy người đó là một mỹ nữ, hắn ta không tức giận, chỉ lắc đầu, muốn dùng lí lẽ để thuyết phục: "Có thể có đạo lý gì?""Hiện tại hắn ta đột phá, nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ mới kết thúc được đúng không?""Nửa canh giờ, ngươi cho là Ung Y sẽ chờ hắn ta sao?""Hiện tại, hắn ta đột phá, mặc dù là ta cũng có thể gây nguy hiểm cho hắn ta."Nhan Hồng Vũ há miệng thở dốc, còn muốn nói chút gì, nhưng cách nói của Khoái Hằng lại không sai.Bất kể là ai đột phá, tối kỵ là bị người khác quấy rầy.Một khi bị quấy rầy, nhẹ thì bị thương gián đoạn, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, tu vi bị hủy hết.Kế Ngôn như thế này, rõ ràng là không phòng bị, coi Ung Y như không.Còn linh tráo phòng hộ do linh khí tạo thành, Ung Y chỉ cần hắt hơi một cái cũng đủ phá vỡ linh tráo.Mạnh Tiêu nhìn quanh bốn phía, hai búi tóc tròn tròn rất giống hai con mắt, đang nhìn khắp nơi.Mạnh Tiêu thấy lạ: "Tên gia hỏa kia chạy đi đâu rồi hả?""Hắn không đi giúp đỡ sao?"Người Mạnh Tiêu nói là Lữ Thiếu Khanh, đến bây giờ mà Lữ Thiếu Khanh vẫn không thò đầu ra.Nhan Hồng Vũ phản ứng lại, nàng ta nhịn không được nói: "Nhất định là do Cảnh công tử tin tưởng Ngao công tử, tin tưởng Ngao công tử sẽ giúp hắn ta giữ chân Ung Y.""Sao có thể?" Khoái Hằng lại lắc đầu, tiếp tục nói lí: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thực lực của hai người bọn họ không chênh lệch bao nhiêu, cho dù có liên thủ đều cũng đánh không lại Ung Y, chứ đừng nói tới một đánh một.""Nếu muốn ra tay, hắn đã ra tay từ lâu, chứ không phải đến tận bây giờ còn không thấy bóng người, nói không chừng hắn đã bỏ trốn rồi."Nhan Hồng Vũ phản bác không được.Nhan Hồng Vũ nhớ tới những hành vi của Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên cảm thấy lời của Khoái Hằng không phải không có lý.Nói không chừng hắn đã chạy trốn thật rồi.Nhan Hồng Vũ vẫn còn nhớ, lúc ấy Lữ Thiếu Khanh từng nói với Kế Ngôn, để cho Kế Ngôn cản phía sau, hắn chạy trước.Thật là, sư huynh đáng tin, sư đệ không đáng tin.Trong lòng Nhan Hồng Vũ thầm cảm thán một tiếng.Khoái Hằng bỗng nhiên chỉ ra xa, nói: “Nhìn kìa, Ung Y sắp ra tay rồi."Nơi xa, khí tức Ung Y đã tăng tới đỉnh phong, bắt đầu ra tay.Trong khống chế của ông ta, những quả cầu lửa lớn có, nhỏ có xuất hiện, bay lơ lửng ở trên trời, nhìn từ xa, giống như quỷ hỏa xuất hiện trong đêm tối, làm cho người ta sợ hãi."Đi!"Ung Y hét lớn một tiếng, vô số quả cầu lửa độc ác lao thẳng về phía Kế Ngôn.Khoái Hằng lắc đầu, nói: "Xong rồi!"Chỉ cần một quả cầu lửa là có thể phá nát một ngọn núi nhỏ, Kế Ngôn còn đang nhắm mắt đột phá, làm sao mà cản được.Nhưng mà đúng lúc này.Một quả cầu lửa khổng lồ bất thình lình xuất hiện trên bầu trời.Lần đầu tiên Mạnh Tiêu nhìn thấy một quả cầu lửa lớn đến như vậy, kinh hô thành tiếng: "Mặt trời, rơi xuống rồi sao?"Lúc mọi người nhìn thấy quả cầu lửa khổng lồ này, trong lòng cũng nảy ra suy nghĩ như vậy.Quả cầu lửa cháy rừng rực, tản ra sức nóng kinh người, mang theo thanh thế khủng khiếp, năng lượng nó bộc phát ra ngoài làm cho người ta cảm thấy chỉ có mặt trời mới có được uy thế khủng khiếp như vậy.Nhiệt độ khủng khiếp mà quả cầu lửa mang đến làm cho những đám mây trên trời cũng như bị thiêu đốt đến biến mất, lộ ra bầu trời xanh thẳm, trên bầu trời, mặt trời vẫn ở đúng vị trí của mình.Quả cầu lửa rít gào lao đến giống như hình chiếu của mặt trời, nặng nề nện vào người Ung Y.Ung Y cũng đờ ra, đây là pháp thuật gì?Là thật, hay là ảo giác?Đây là lần đầu tiên Ung Y nhìn thấy pháp thuật như vậy, ông ta không dám khinh thường.Lúc quả cầu lửa khổng lồ này lao xuống thậm chí làm cho bầu trời cũng chấn động.Thanh thế đáng sợ như vậy, chắc chắn uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ.Ung Y liếc Kế Ngôn một cái, Kế Ngôn còn đang trong quá trình đột phá.Vì thế, Ung Y thay đổi phương hướng tấn công.Ông ta điều khiển vô số quả cầu lửa bay lên trời, lao thẳng về phía quả cầu lửa khổng lồ kia.Không nói cái gì khác, xử lý quả cầu lửa này trước rồi tính."Ầm ầm!"Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Ung Y thấy hơi ngạc nhiên, uy lực này không hợp lý cho lắm.Tuy có thanh thế, nhưng uy lực không đủ.Ung Y nghĩ mãi không ra, ánh mắt của ông ta rơi ở phía xa, nhìn một người đang lén lút.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh trắng bệch, hắn khống chế quả cầu lửa kia chống lại Ung Y, cũng chịu khổ nhiều."Nhìn cái gì mà nhìn?"Sau khi Lữ Thiếu Khanh thấy mình bị phát hiện, hung hăng gào lên với Ung Y: “Chưa gặp soái ca bao giờ hả?”"Đánh nhau với soái ca mà cũng không biết nhẹ tay một chút à?"Cái tên khốn này, da mặt thật là dày, hôm nay ta sẽ đánh chết tên soái ca nhà ngươi.Trong lòng Ung Y vừa giận dữ, lại cũng vừa khiếp sợ, lại một tên Nguyên Anh nữa?"Là ngươi cứu bọn họ à?""Bọn Đoan Mộc huynh ấy à?"Ánh mắt Hồng Mạch lành lạnh, bên dưới khuôn mặt bình tĩnh là sát ý ngập trời.Nếu Lữ Thiếu Khanh và những người khác có thể xuất hiện ở đây thì không cần nói thêm về kết cục của bọn Đoan Mộc Thiện nữa.Giá trị thù hận của Hồng Mạch tức khắc bị Lữ Thiếu Khanh lấp đầy.Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được sát ý của Hồng Mạch, vội vàng kêu to: "Ngươi đừng kích động chứ, bọn họ không chết, bao gồm cả đồ đệ của ngươi.""Chúng ta không muốn đối nghịch với ngươi, chỉ muốn rồi khỏi nơi này mà thôi.""Có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì thì từ từ nói.""Thật ư?" Hồng Mạch cảm thấy khó tin, ông ta đưa mắt nhìn ra xa, khoảng cách giữa hai bên quá xa, ông ta không cảm thụ được khí tức bên đó.Nhưng nghĩ đến có Đoan Mộc Thiện ở đây, mặc dù Lữ Thiếu Khanh là Nguyên Anh cũng không thể nào đánh thắng Đoan Mộc Thiện được.Nói không chừng chỉ rơi vào tình thế bắt buộc mới thả người thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận