Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 455 - Trước sợ hãi, sau kính nể (tt)



Chương 455: Trước sợ hãi, sau kính nể (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn đi theo ra: “Sư phụ, con giúp người thu thập đệ ấy.”Nói xong, người cũng đi theo, biến mất khỏi chỗ này.Đợi sau khi hai người biến mất, Kha Hồng cau mày nhìn mọi người: “Sao ta cứ có cảm giác hai tiểu tử này nhân cơ hội chạy trốn vậy?”Tiêu Sấm việc nhân đức không nhường ai, bày tỏ Tổ sư nói đúng: “Không sai, giảo hoạt nhất chính là tiểu tử khốn kiếp Lữ Thiếu Khanh kia, Kế Ngôn đi theo nó toàn học thói xấu.”Nhóm Ngu Sưởng đã quen rồi, Lữ Thiếu Khanh không thừa cơ chuồn êm bọn họ mới thấy không quen.Về phần Kế Ngôn, chuồn êm theo cũng là chuyện bọn họ không ngờ tới.Lục Tế nói với Thiều Thừa: “Thiều sư đệ, phải trông chừng hai đứa bọn nó, Quy Nguyên Các đã nổi sát tâm với bọn nó rồi, cẩn thận một chút.”Đối Lăng Tiêu phái mà nói, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh là kiệt xuất nhất, là hai hậu bối có thiên phú nhất.Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ sẽ trở thành hạch tâm của Lăng Tiêu Phái, cho dù hai người bọn họ không làm chưởng môn thì hai người bọn họ cũng là rường cột của Lăng Tiêu Phái.Hai người bọn họ xảy ra ngoài ý muốn, tương lai Lăng Tiêu Phái chắc chắn sẽ ảm đạm vô quang.Sắc mặt Thiều Thừa nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm, đệ sẽ trông chừng bọn nó.”“Đừng nghĩ nhiều, với tính cách Thiếu Khanh, khoảng thời gian kế tiếp muốn nó rời khỏi Thiên Ngự Phong cũng khó đấy.”Lữ Thiếu Khanh sắp về tới Thiên Ngự Phong quay đầu lại nhìn thoáng Kế Ngôn đang tiến tới: “Làm gì vậy? huynh không ở lại bàn bạc mà chuồn êm đi làm gì?”“Huynh muốn sư phụ bị chưởng môn phê bình à?”Là kẻ ác cáo trạng trước điển hình.Kế Ngôn không nuông chiều hắn, không nói hai lời, đánh một chưởng về phía hắn.Lập tức cuồng phong gào thét, linh lực cuồng bạo.Lữ Thiếu Khanh giận dữ, dậm chân, không nói hai lời phản kích: “Có bệnh đúng không, hôm nay ta sẽ trị bệnh cho huynh.”Hai người đánh cho bầu trời Lăng Tiêu Phái thiên hôn địa ám, khí thế ngất trời.Lữ Thiếu Khanh có được Đoán Thể Quyết, chưa đại thành, nhưng về phòng ngự tốt hơn so với Kế Ngôn nhiều.Sau khi Kế Ngôn đánh cự ly gần với Lữ Thiếu Khanh vài hiệp thì một lần nữa lộ ra vẻ giật mình.Lực phòng ngự còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn ta nhiều.Khá lắm.Chiến ý trong mắt Kế Ngôn càng sâu, đệ vẫn luôn không bị rớt lại.Đã vậy, ta cũng cho đệ một niềm vui bất ngờ.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn chủ động kéo dài khoảng cách, cười đắc ý, phách lối vô cùng, hô to: “Đừng cho là bình thường ta nhường huynh thì huynh liền tưởng huynh là vô địch thiên hạ.”Giọng nói vang vọng khắp Thiên Ngự Phong.Tiêu Y cố nén đau đớn chạy tới, yêu nhau muốn giết nhau, cảnh tượng vợ chồng đánh nhau tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Thái Mân nhìn lên hai người to bằng con kiến hôi trên bầu trời, cũng rất cạn lời.Mới một ngày, vừa về đã đánh nhau hai trận.Thái Mân cực kỳ cạn lời, sư huynh đệ như thế này cũng là duy nhất trên thế gian.Sư đệ không hề tôn kính gì sư huynh, sư huynh cũng không hề có bất kỳ tình cảm thương yêu gì với sư đệ.Sư huynh đệ nhà khác là huynh hữu đệ cung, nhưng nàng ta không nhìn thấy hình ảnh đó ở đây, nàng ta chỉ thấy có đánh nhau.Càng kinh khủng hơn là, thực lực của hai người rất mạnh.Đánh nhau đến thiên hôn địa ám, đất rung núi chuyển, đâu chỉ đang thật sự liều mạng chém giết.Cho dù là sư huynh hoặc sư đệ đều không phải loại lương thiện gì, đổi thành người khác làm sư huynh hoặc sư đệ của bọn họ, e là đã chết một trăm lần từ lâu rồi.Thái Mân có chút sụp đổ, nàng ta không kìm được hỏi Tiêu Y: “Tiêu cô nương, bọn hắn như vậy không sao chứ?”Tiêu Y nghiến chặt răng, nước mắt lưng tròng, cỗ kiếm ý trong cơ thể đang thời thời khắc khắc công kích nàng ta, khiến nàng ta đau khổ không chịu nổi.Tiêu Y gạt ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, như một tiểu cô nương bị bắt nạt, chật vật nói: “Không, không sao đâu, tình huống bình thường ấy mà, quen là ổn thôi.”Hai vị sư huynh không đánh nhau, đó mới không bình thường.“Cái này còn gọi là bình thường?”Thái Mân choáng đầu, nhìn hai người trên trời.Quả nhiên, thế giới này không bình thường, chỉ có ta mới là người bình thường.Trên bầu trời, Lữ Thiếu Khanh vỗ mạnh lên ngực, bộ dạng tiểu nhân đắc chí, cuồng vọng hét: “Huynh không có kiếm, xem ta đánh chết huynh như thế nào.”Vật lộn cận thân Kế Ngôn thật sự không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn thản nhiên nói: “Ăn chiêu này của ta xem.”Sau khi nói xong, thần thức lan tràn ra.“Đến đi, chả nhẽ lại sợ huynh?” Lữ Thiếu Khanh càng thêm càn rỡ, như đồng chí tiểu nhân đắc ý: “Kinh Thần Quyết? Đây là ta dạy cho huynh.”“Ta phải cho học trò như huynh biết, ai mới là lợi hại nhất.”Thần thức của hắn cũng tràn ngập ra.Trong mắt Tiêu Y và Thái Mân, dường như bầu trời vì thế mà vặn vẹo.Hai người cũng không kìm được tê cả da đầu.Đó là thần thức của hai người gần như thực chất hóa.Va chạm kịch liệt như hai nắm đấm vô hình đang va chạm nhau.Dường như ngay cả hư không cũng vỡ tan, tầng tầng lớp lớp ba động năng lượng khủng bố tản ra.Hai người khống chế thần thực trong một phạm vi nhỏ, bằng không với thực lực của hai người, dù Tiêu Y và Thái Mân có trốn xa chừng nào đi nữa cũng sẽ bị những ba động này khủng bố tác động đến.Sau vài lần va chạm kinh khủng, Lữ Thiếu Khanh một lần nữa la ầm lên: “Thế nào? Biết sự lợi hại của ta chưa?”“Ngươi không có kiếm, sao có thể là đối thủ của ta?”“Haha.”Một câu hai ý nghĩa.Mặc dù bây giờ nói chuyện rất vất vả, có thể không nói thì không nói. Nhưng sau khi Tiêu Y nghe thấy lời của Nhị sư huynh nàng ta vẫn không kìm được trêu ghẹo: “Lời này Nhị sư huynh nói nghe có vẻ chẳng vấn đề gì, đáng tiếc, người nào không đê tiện sẽ không đánh lại Nhị sư huynh.”Sau khi Thái Mân nghe xong, giữa lông mày thiếu đi vài phần sát khí, trên mặt tăng thêm vài phần lo lắng.“Kế Ngôn công tử sẽ không, sẽ không thua chứ?”Mặc dù biết đây là luận bàn, thắng thua không quan trọng gì, nhưng Thái Mân vẫn không muốn Kế Ngôn thua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận