Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 140 - Đại sư trận pháp?



Chương 140: Đại sư trận pháp?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCác đệ tử Quy Nguyên Các còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị sương trắng bao phủ.Hãm sâu trong đó."Thôi rồi, không ổn rồi!""Trúng kế rồi!""Chúng ta trúng mai phục rồi!""Ta, ta nhìn không thấy, sư huynh, huynh ở nơi nào?""Thương sư huynh, cứu mạng...""Đi mau!""Mau rời khỏi nơi này!"Giọng nói các đệ tử Quy Nguyên Các liên tục vang lên, bọn chúng kinh hoảng không thôi, chạy lung tung ra bốn phương tám hướng.Thương Lăng là người lớn tuổi nhất trong số mọi người, kinh nghiệm tương đối phong phú.Gã ta nhanh chóng phản ứng kịp lại."Không xong, là trận pháp!""Mê Tung Trận!"Thương Lăng hét lớn: "Các ngươi không được hoảng, cũng đừng có đi lung tung!""Là Mê Tung Trận, nhưng không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta hợp lực phá trận, nó không giữ chân chúng ta được đâu."Gã ta còn chưa dứt lời, sương mù đã hoàn toàn bao lấy gã ta.Ngay cả Trương Chính, Ngô Thiên Tung bên cạnh cũng biến mất không thấy.Thương Lăng nhíu mày, sau đó cười lạnh."Chỉ là trận pháp nhị phẩm, cũng dám khoe khoang trước mặt ta?"Trận pháp nhị phẩm, phẩm giai không cao.Cho dù tìm không thấy mắt trận, cũng có thể dùng bạo lực để phá trận.Gã ta nhanh chóng duỗi linh thức ra.Nhưng mà cảm giác linh thức truyền về làm gã ta cảm thấy như đang hãm sâu trong vũng bùn, khó lòng cử động.Phạm vi thăm dò vốn có giảm bớt đến mấy trượng.Cảm giác này rất là khó chịu.Sắc mặt Thương Lăng trở nên vô cùng khó coi."Hỗn đản, cư, cư nhiên còn có Mê Hồn Trận?"Mê Hồn Trận không có lực sát thương, lại có thể áp chế linh thức.Bất kể là linh thức hay là thần thức, đều là con mắt thứ hai của tu sĩ.Linh thức bị áp chế, giống như bị người ta che mắt, nửa bước khó đi.Thương Lăng lớn tuổi, từng trải qua nhiều sóng gió, kinh nghiệm phong phú.Lúc này, trong lòng gã ta bắt đầu có dự cảm xấu.Mê Hồn Trận, Mê Tung Trận đều là trận pháp nhị phẩm, chỉ cần cố gắng học vẫn có thể học được.Nhưng mà!Kết hợp hai loại trận pháp lại, hòa hợp chúng vào nhau thì không phải cứ cố gắng là làm được.Chuyện này cần thiên phú rất cao, không phải cứ muốn là được.Chẳng lẽ là đại sư trận pháp?Thần kinh Thương Lăng căng lên.Có điều!Thương Lăng cắn răng: "Hừ, mặc kệ ngươi có phải đại sư hay không, cứ xông lên là xong việc."Gã ta nói xong, một thanh trường xuất hiện trong tay, một luồng kiếm quang chém thẳng vào trong trận.Nhưng mà không có bất cứ hiệu quả nào."Ta không tin!"Gã bước về trước một bước, linh lực hội tụ vào trường kiếm trong tay.Ngay lúc gã ta ra tay, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi.Một lão nhân gầy gò xuất hiện trước mắt gã ta.Lão nhân để một chòm râu dê, con mắt nâu sẫm khảm sâu trong hốc mắt, khiến người ta không khỏi thấy lạnh sống lưng."Gia, gia gia!"Thương Lăng chấn động, vội vàng cất trường kiếm vào.Người xuất hiện trước mắt rõ ràng là gia gia của gã ta, Thương Chính Sơ."Gia gia, sao người lại ở đây?"Trong lòng vui vẻ Thương Lăng, chẳng lẽ gia gia đúng lúc xuất hiện, phá trận pháp của đối phương?Chỉ cần gia gia ở đây, thì không cần sợ bất cứ yêu ma quỷ quái nào.Thương Chính Sơ không nói gì, bỗng nhiên tung chưởng về phía gã ta.Thương Lăng kinh hãi, gã ta vội vàng giơ kiếm ngăn cản."Không đúng, đây, đây là Huyễn Trận!"Thương Chính Sơ không làm gã ta bị thương, cũng giúp gã ta phản ứng lại.Khí lạnh dâng lên trong lòng gã ta.Thế mà kết hợp ba đại trận lại với nhau, thủ đoạn bực này chắc chắn là bản lĩnh của đại sư trận pháp."Là vị tiền bối nào đại giá quang lâm?"Thực lực của đại sư trận pháp không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như gã ta có thể ngăn cản.Đặc biệt là trong trận pháp mặt, thực lực của đại sư trận pháp lại càng được phát huy vượt xa người thường, tăng trưởng theo cấp số nhân.Đánh nhau trong trận pháp do đại sư trận pháp bày ra, sẽ chỉ làm mình chết nhanh hơn."Gia gia của ta là trưởng lão Thương Chính Sơ của Quy Nguyên Các, mong tiền bối hãy bước ra gặp mặt.""Có lẽ giữa chúng ta có sự hiểu lầm gì đó."Thương Lăng lớn tiếng báo thân phận của mình.Gã ta sợ mình đã chọc vào một lão yêu quái nào đấy.Đành phải báo tên chỗ dựa của mình ra.Thương Chính Sơ là cao thủ nổi danh Tề Châu, Nguyên Anh trung kỳ.Người bình thường không dám chọc vào.Thương Lăng nói xong, chung quanh mãi không có động tĩnh gì.Trống ngực Thương Lăng bắt đầu đập thình thịch.Người kia sợ hay là sao?Thương Lăng nghĩ đến bản lĩnh của gia gia mình, trong lòng càng bình tĩnh hơn."Tiền bối, cho dù giữa chúng ta có hiểu lầm gì, cũng có thể thương lượng từ từ.""Gia gia của ta...”Bất ngờ!Gã ta còn chưa nói xong, bên tai có một giọng nói vang lên."Cháu trai của lão già Thương Chính Sơ à?""Chắc có không ít hàng ngon nhỉ?""Lấy ra cho ta!"Thương Lăng còn chưa kịp phản ứng, đã cảm nhận được một luồng linh thức khổng lồ đánh úp lại."Thình thịch!"Linh thức đột ngột ập tới kia bá đạo vô song, dã man như cường đạo.Đấu đá lung tung, không kiêng nể gì.Thương Lăng chỉ cảm thấy đầu mình kêu “ong” một tiếng, ngay sau đó thức hải đau như bị người ta lấy búa đập vào.Hai mắt gã ta trợn ngược, mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh chậm rãi xuất hiện.Hắn nhìn thấy Thương Lăng đã hôn mê, lại cho đánh gã ta thêm một cái.Lại tung thêm một chiêu Kinh Thần Quyết với gã ta.Cơ thể đã hôn mê nằm trên mặt đất của Thương Lăng co giật vài cái, khóe miệng chảy máu tươi.Điều mọi người không thấy là, lúc này Thương Lăng đã bị thương nghiêm trọng, thức hải cũng tổn thương nặng nề."Hừ hừ, lão già Thương Chính Sơ khi dễ chúng ta." Lữ Thiếu Khanh hùng hổ: "Ta đòi một chút tiền lãi từ trên người tên cháu trai là ngươi trước."Tiếp theo đó là thuần thục cướp sạch mọi thứ.Hắn lột nhẫn trữ vật của Thương Chính Sơ xuống.Mở ra xem thử.Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ không thôi: "Ái chà, không hổ là cháu trai của lão già kia, có không ít đồ ngon.""Có điều, sao mà ít linh thạch quá vậy?""Mấy thứ pháp bảo, đan dược, tài liệu này còn phải mang đi bán, phiền phức."

Bạn cần đăng nhập để bình luận