Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 175 - Thế lực làm ác cúi đầu



Chương 175: Thế lực làm ác cúi đầuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgười tới chính là Chưởng môn Lăng Tiêu Phái, Ngu Sưởng.Tiêu Y rất khó hiểu, đại điển môn phái sắp tới, hiện giờ hẳn là thời điểm môn phái bận rộn nhất, đến cả sư phụ cũng không biết đi đâu suốt mấy ngày nay. Sao Chưởng môn còn có thời gian tới đây?Mà có vẻ như ông ấy đang rất tức giận.Ngu Sưởng vừa xuất hiện nổi giận đùng đùng hất đầu hỏi: “Tiểu tử hỗn đản kia đâu?”Nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ngập trời.Bốn nàng Tiêu Y, Hạ ngữ có thể cảm giác được rất rõ ràng nộ khí của Ngu Sưởng.Có vẻ như lửa giận lúc nào cũng có thể bộc phát.Tiêu Y lắc đầu, nàng cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh: “Vừa rồi đúng là Nhị sư huynh có ở đây, giờ không biết huynh ấy đi đâu rồi.”Sau đó, nàng hơi bận tâm hỏi: “Chưởng môn, Nhị sư huynh làm gì vậy?”Nhị sư huynh không đi cướp sạch của Chưởng môn chứ? Bằng không vì sao Chưởng môn lại tức giận như vậy?Ngu Sưởng không trả lời, thần thức tỏa ra tràn ngập, thần thức khổng lồ của Nguyên Anh hậu kỳ đảo qua Thiên Ngự Phong rộng lớn.Với thần thức cường đại của mình, Ngu Sưởng nhìn khắp Thiên Ngự Phong không sót một tí gì.Nhóm Tiêu Y, Hạ Ngữ cảm nhận được cỗ thần thức khổng lồ này liền biến sắc.Trước mặt cỗ thần thức này, các nàng cảm giác được mình như con kiến đau khổ giãy dụa trôi nổi giữa hải dương mênh mông.Ngu Sưởng quét một lần, chau mày, không tìm thấy người thì càng tức: “Hỗn đản, chạy đi đâu rồi?”Nói xong, ông mặc kệ mấy người Tiêu Y mà đi thẳng đến chỗ ở của Lữ Thiếu Khanh.Xem ra rất quen thuộc, hẳn là ông đã tới đây không ít lần.Mấy nàng Tiêu Y liếc nhìn nhau, lòng hiếu kỳ thúc đẩy để các nàng đi theo sau Ngu Sưởng.Ngu Sưởng đi tới phòng của Lữ Thiếu Khanh, đẩy vửa bước vào.Tiêu Y nhớ tới tao ngộ lúc trước, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Chưởng môn, không thể.”Bên trong có trận pháp và cấm chế, rất dễ bị nhốt.Nhưng Ngu Sưởng đã bước vào, ông biến mất sau cánh cửa, nhưng ông chỉ hừ một tiếng.Trận pháp và cấm chế Lữ Thiếu Khanh bố trí ra lập tức tan thành mây khói, bị vị đại năng Nguyên Anh hậu kỳ ông nhẹ nhàng hóa giải.Ngu Sưởng lại xuất hiện trước mắt mấy người Tiêu Y.Sắc mặt ông lại càng nổi giận: “Hỗn đản. Chơi trốn tìm với ta sao?”“Tốt nhất ngươi đừng để ta tìm tới.”Sau đó, lại dùng thần thức quét toàn bộ Thiên Ngự Phong.Lần này ông lại càng cẩn thận hơn, mà sự cẩn thận này cũng được đền đáp.Ông thu thần thức lại, cười lạnh, đắc ý nói: “Tiểu tử, có thể trốn trong lòng bàn tay của ta sao?”Sau đó ông bay lên, bay thẳng tới một hướng.Mấy nàng Tiêu Y Hạ Ngữ đưa mắt nhìn nhau sau đó cũng đuổi theo sau.Trên đường, Hạ Ngữ không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Y muội muội, Lữ sư đệ làm gì vậy? Có vẻ như đã chọc giận Ngu Chưởng môn không nhẹ đâu.”Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu cũng vểnh tai, rất tò mò với đáp án.Từ khi Ngu Sưởng xuất hiện tới giờ, các nàng có thể thấy rõ ông đang nổi giận khó mà kìm được.Với vấn đề này, Tiêu Y cũng chịu. Nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.Chẳng lẽ ba ngày vừa rồi Nhị sư huynh không có ở Thiên Ngự Phong là đi cướp của Chưởng môn thật à?Bằng không, Chưởng môn làm sao giận thế được?Tiêu Y lắc đầu, nàng cũng rất tò mò với vấn đề này, nói: “Ta cũng không biết. Trước mắt cứ đi theo Chưởng môn tìm được Nhị sư huynh là biết.”Biện Nhu Nhu tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”Tiêu Y nhìn một chút liền đáp: “Hướng này là tới nơi ở của Đại sư huynh.”Chẳng mấy chốc, mấy người Tiêu Y đã tới trước nhà gỗ của Kế Ngôn.Vừa tới, Hạ Ngữ nhìn mặt tiền trụi lủi trước nhà gỗ, nghiêm túc nhận xét.“Kiếm ý thật cường hãn!”Tiêu Y gật gật đầu, tự hào kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là nơi Đại sư huynh vẫn tu luyện.”Đường tỷ Tả Tiêu của nàng đã chịu nhiều đau khổ ở đây.Ngu Sưởng đến trước nhà gỗ hét lớn: “Đi ra cho ta!”Giọng nói mang theo lửa giận không thể đè nén, dường như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.Nhưng trong nhà gỗ không có tiếng đáp lại, một tí động tĩnh cũng không có.Tiêu Y cũng không cảm giác được có Lữ Thiếu Khanh trong nhà gỗ, thắc mắc: “Nhị sư huynh ở bên trong à?”Hạ Ngữ có thực lực mạnh nhất trong bốn người, cẩn thận cảm nhận một chút thì dở khóc dở cười.Khí tức của Lữ Thiếu Khanh bên trong rất yếu, nếu không phải nàng vừa cẩn thận cảm nhận thì căn bản không phát hiện ra được.Khí tức này có thể giấu diếm được người khác, nhưng trước mặt đại năng Nguyên Anh, thì rõ ràng như đèn trong đêm vậy.Ngu Sưởng thấy Lữ Thiếu Khanh không trả lời thì tức giận đến méo mũi.Tên tiểu tử hỗn đản này giảo hoạt vô cùng. “Ngươi không ra à? Đừng có trách ta phá hủy căn nhà gỗ này!”Một lát sau, có âm thanh sợ hãi của Lữ Thiếu Khanh từ bên trong vọng ra: “Ngài hủy đi. Đây là chỗ của Đại sư huynh, ngài cứ việc hủy đi.”Ngu Sưởng nhíu chặt mày, tiểu hỗn đản này quá ghê tởm!“Ngươi mau ra đây ta có việc giao cho ngươi!”Ta có khờ mới đi ra ngoài. Lữ Thiếu Khanh kiên quyết từ chối: “Không ra. Ngài đã dùng đến phi kiếm chuyên dụng của Chưởng môn, đại sự thế này con không tham dự được!”“Chưởng môn, ngài tha cho con đi, con nhỏ bé không chịu nổi giày vò này đâu, ngài yêu ai thì tìm người đó đi.”Lời này của Lữ Thiếu Khanh không khác gì mồi lửa lập tức thiêu cháy Ngu Sưởng.Ngu Sưởng nổi giận lôi đình, mặt đất chấn động, bị đập ra một cái hố sâu. “Hỗn đản, ngươi còn dám nói! Đến phi kiếm truyền thư của ta ngươi cũng dám không nhận, còn có chuyện gì ngươi không dám làm?”“Ngươi tưởng trả phi kiếm lại ta không tìm ra ngươi ư?”Cuối cùng mấy người vây xem đã hiểu vì sao Ngu Sưởng tức giận như thế.Thì ra là vì việc này.Ngu Sưởng là Chưởng môn Lăng Tiêu Phái, là lãnh đạo tối cao của mấy vạn đệ tử Lăng Tiêu Phái.Đệ tử bên dưới chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của ông.Lữ Thiếu Khanh làm đệ tử lại dám từ chối không nhận, còn ném phi kiếm về.Đây là muốn tạo phản sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận