Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1856

Chương 1856
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đi theo nhóm Lữ Thiếu Khanh đến đây, Hồ Tuyết sợ mình sẽ thành trò cười của Kỳ thành.
Đến lúc đó có bao nhiêu linh thạch cũng không bù đắp được tâm hồn bị tổn thương của hắn ta.
Toàn Thông Thắng tới đây ngồi xuống bưng một chén rượu, giống như cười mà không phải cười nhìn qua bên Lữ Thiếu Khanh nhưng không làm gì cả.
Lữ Thiếu Khanh không chịu đổi vị trí, Hồ Tuyết ngoại trừ phiền muộn ra thì cũng không còn cách nào khác.
Hắn ta chỉ có thể buồn bực đợi ở một bên, như hạ nhân vậy.
Tiếp theo, lại không ít người lục tục ngo ngoe tới.
Những người này Hồ Tuyết đều nhận ra, tất cả đều là người của các thế lực lớn trong Kỳ thành, dần dần ngồi đầy đại sảnh.
Mặc dù không phải Vương tộc, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Muốn làm hoạt động gì sao?
Sau khi nhìn thấy nhiều người tới như vậy, trong lòng Hồ Tuyết bên này âm thầm suy đoán.
Đoàn người mình sẽ không phải đến nhầm đấy chứ?
Sớm biết nên đưa bọn hắn đi nơi khác là được rồi.
Nhưng Hồ Tuyết rất nhanh chóng phát hiện không hợp lý.
Những người tới này, lực chú ý của bọn hắn đều đặt trên nhóm người Lữ Thiếu Khanh.
Những người tới đây này, theo tính cách của bọn hắn, không có phòng bao, bọn hắn đều chẳng muốn vào cửa.
Hiện tại bọn hắn lại cam nguyện ngồi ở đại sảnh hơn nữa ánh mắt lại thỉnh thoảng rơi trên đám người Lữ Thiếu Khanh.
Đám người này đến là vì đoàn người Lữ Thiếu Khanh, về phần nguyên nhân, Hồ Tuyết cũng đoán được.
Đơn giản là huyết mạch của đại Bạch và tiểu Bạch.
Đặc biệt là huyết mạch cấp bậc phản tổ của đại Bạch, bên Hổ tộc nói gì cũng sẽ không từ bỏ.
Chẳng lẽ hắn đã sớm dự liệu tới bước này cho nên mới tùy tiện ngồi ở đây?
Hồ Tuyết nhìn sang Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt ngồi đó nhai linh đậu, trong lòng không kìm được sinh ra một luồng hơi lạnh, nếu như vậy, lòng dạ quá sâu.
Hồ Tuyết trong lòng càng thêm hoài nghi bản thể của Lữ Thiếu Khanh cũng là hồ ly giống như hắn ta, nếu không thì không thể có tâm tư kín đáo như vậy.
Nhưng Hồ Tuyết lại suy đoán hẳn Lữ Thiếu Khanh còn có huyết mạch của chủng tộc khác, nếu không vì sao lại lớn lối, vô sỉ đến như vậy.
Người tới nhiều, tất cả mọi người là người Kỳ thành, đều quen biết nhau.
Rất nhanh trong đại sảnh liền vang lên tiếng người cười vui, nâng cốc hân hoan, ăn uống linh đình.
Đồng thời tiếng trò chuyện đủ các chủ đề.
“Nghe nói gì chưa? Gần đây đám súc sinh có lông rất càn rỡ, chủ động khởi xướng tiến công với chúng ta, cướp không ít thành trì của chúng ta.”
“Đương nhiên nghe nói, nhưng vì sao lại như vậy?”
“Toàn huynh, trong vương đình có truyền ra tin tức gì không?”
Toàn Thông Thắng đắc ý cười: “Haha, nghe nói Phượng thành xảy ra nội chiến, con chim lông đỏ kia bị người ta hạ thủ, biến mất không thấy đâu nữa.”
“Nghe nói chính là người bọn hắn làm. Giờ cố ý giá họa tội danh lên người chúng ta, nhân cơ hội này tiến công quy mô lớn với chúng ta, di dời lực chú ý.”
Đám người nghe xong, nhao nhao giận dữ, vỗ bàn giận dữ mắng mỏ: “Đám súc sinh lông lá hèn hạ quá!”
“Đám lông lá hèn hạ vô sỉ, thật đáng chết!”
“Haha, nói vậy, súc sinh lông đỏ kia thật sự chết rồi?”
Lập tức có người cười to: “Chết rồi thì tốt, một tạp chủng huyết mạch không thuần nên chết từ sớm rồi.”
Người nói ra lời này là một đại hán đen thui, thần sắc dữ tợn, ngữ khí mang theo hận ý sâu sắc.
Tiêu Y nghe được nhíu chặt mày, đúng là cầm thú.
Nàng khó chịu hỏi Hồ Tuyết thân phận hắc hán.
Hồ Tuyết thấp giọng giới thiệu về hắc hán một chút.
Hắc hán là công tử dòng chính Hùng tộc, Hung Tí, ngàm năm trước Hùng tộc cũng là một trong mấy vương tộc. Lúc ấy Hùng tộc có một thiên tài, rất mạnh, vượt trên tất cả Hùng tộc cùng thế hệ.
Cho dù huyết mạch không thuần, cũng được Hùng tộc đề cử làm tộc trưởng, vốn tưởng rằng có thể dẫn dắt Hùng tộc đi cao hơn.
Kết quả hắn ta lại làm thực lực Hùng tộc đại tổn, cuối cùng rớt khỏi hàng ngũ Vương tộc.
“Cho nên, Hùng tộc căm thù người huyết mạch không thuần đến tận xương tuỷ.”
Hồ Tuyết vừa dứt lời, ngoài cửa lại có hai người đi vào.
Hai người này đều là hạng người cao lớn uy mãnh, cùng nhau tiến vào.
Một người thần sắc lạnh lùng, mắt lộ ra hung quang, sắc mặt mang theo ngạo nghễ, giống như đứa con trời chọn giáng lâm, nhìn xuống tất thảy trên thế gian.
Lông tóc màu nâu nhạt khiến hắn ta trông vô cùng bá khí, uy phong lẫm liệt.
Một người khác vừa hay ngược lại hoàn toàn, tóc trắng mày trắng, vẻ mặt tươi cười, trong nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt, hai tay thon dài quá gối, nhưng lại có một loại cảm giác hài hòa.
Sau khi hai người đi vào, liền đứng lẳng lặng, lại làm cho gió từ bên ngoài thổi vào mang theo một cỗ cảm giác áp bức nồng đậm.
Đám người cũng không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Sau đó, bọn hắn đứng lên hành lễ với hai nam nhân ở cửa.
“Vương Sĩ công tử!”
“Nguyên Tuần công tử!”
Rất nhiều trên mặt người lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Hổ tộc và Viên tộc lại phái hai vị này tới.
Trước đó Hồ Tuyết có nói với nhóm Lữ Thiếu Khanh về vương tử hiện tại trong tứ đại Vương tộc.
Cũng chính là vương tử hậu tuyển của tộc Tẩu Thú.
Trong tứ đại Vương tộc đều có một người.
Vương Sĩ, vương tử Hổ tộc.
Nguyên Tuần, vương tử Viên tộc.
Sau khi hai người đi vào, ánh mắt như điện tuần sát toàn trường, cuối cùng không hẹn mà cùng rơi lên người nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết trong nháy mắt cảm nhận được áp lực không gì so sánh bằng.
Giống như bị thiên địch để mắt tới, thân thể không chịu được run rẩy lên.
Sau khi Tiêu Y phát giác, nhẹ nhàng vung tay lên, áp lực của Hồ Tuyết trong nháy mắt tiêu tán.
Hồ Tuyết không kìm được ném cho Tiêu Y ánh mắt cảm kích.
Vẫn là Tiêu tiền bối người tốt, tên kia, thấy thế nào đều không đáng tin cậy.
Vương Sĩ và Nguyên Tuần nhanh chân đi tới, những người khác thì ngừng thở, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận