Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 782 - Nguyên Anh kỳ đột phá



Chương 782: Nguyên Anh kỳ đột pháNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrên bầu trời mặt trời như biến mất không thấy đâu nữa.Trong mắt tất cả mọi người Vĩnh Ninh thành, bọn họ dường như thấy một thanh trường kiếm đánh ra từ trong trường hà thời không, hóa thành một kiếm quang không thể địch nổi, lăng lệ phá hư không, hủy diệt tất thảy trên thế gian.Kiếm quang huyền diệu, ẩn chứa thế gian đại đạo.“Phụt!”Vô số ma tộc bên dưới nhìn thấy một kiếm này đều lần lượt thổ huyết.Vô số âm thanh vang lên trong Vĩnh Ninh thành.“Không được nhìn!”“Không nên nhìn!”“Mau nhắm mắt lại, người không đủ thực lực nhìn sẽ chết đấy...”Ma tộc trong Vĩnh Ninh thành nhao nhao đại loạn, vô số người vì vậy mà thụ bị thương.Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, như đạp phải đuôi chó, hét rầm lên: “Móa, huynh làm thật à?”Một kiếm này, cho dù là hắn cũng không thể nào ngăn cản.Với hắn mà nói, một kiếm này không phải là thứ con người có thể lĩnh ngộ được, cũng không phải chiêu thức cảnh giới Nguyên Anh kỳ có thể lĩnh ngộ được.Lữ Thiếu Khanh bi phẫn vạn phần, không chơi nổi, không chơi nổi.Huynh không chơi nổi liền chơi xấu đúng không?“Đáng ghét, hôm nay không thu thập huynh thì huynh thật sự tưởng ta dễ bắt nạt à.”Lữ Thiếu Khanh giận dữ hét lớn một tiếng, khí tức vận chuyển, ánh mắt của hắn xuất hiện Hắc Bạch Song Ngư Thái Cực Đồ.Cả người hắn rơi vào một trạng thái huyền diệu, trong mắt hắn thế giới biến thành thế giới của màu trắng đen.Khi hắn nhìn về phía một kiếm kinh thiên của Kế Ngôn thì cũng không thể nào phân biệt được màu sắc bên trong, Lữ Thiếu Khanh tìm được màu sáng trắng đen yếu ớt.Trong nháy mắt Lữ Thiếu Khanh thoát khỏi trạng thái này đã tung ra thức thứ ba của Ly Hỏa Kiếm quyết.Ly Hỏa Phần Thiên!Hỏa diễm đen trắng xoay tròn bay múa như đốt cả bầu trời, ngọn lửa màu đen thôn phệ, ngọn lửa màu trắng tan rã.Giống như tinh linh hắc bạch, tinh linh cổ quái bay múa, nhào về phía một kiếm của Kế Ngôn.Trên bầu trời bộc phát ra quang mang mãnh liệt, tiếp đến một âm thanh lớn vang lên truyền khắp Vĩnh Ninh thành.Tất cả mọi người cảm thấy đinh tai nhức óc, lỗ tai vang ong ong, thậm chí có không ít người vì vậy mà điên cuồng phun máu tươi.Dưới xung kích uy lực cường đại, vô số kiếm ý tứ ngược, trận pháp của Vĩnh Ninh thành bộc phát ra hào quang chói sáng.Mặc dù triệt tiêu phần lớn uy lực, nhưng vẫn có dư ba quét ngang Vĩnh Ninh thành.Vô số phòng ốc sụp đổ trở thành phế tích, đại địa đã nứt ra vô số khe hở.Dư ba tạo thành lực trùng kích, như gió lốc quét ngang, dùng tốc độ cực nhanh quét sạch toàn bộ Vĩnh Ninh thành.Vô số người bị thương, thậm chí mất mạng trong lần trùng kích này.Úc Linh cũng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức bản thân uể oải.Đại trận trong thành bị hủy, là thành chủ, ngọc tỉ thành chủ nàng ta luyện hóa cũng bị tác động.Sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhìn lên hai người trên bầu trời, trong mắt mang theo vài phần căng thẳng và lo lắng.Không phải hai sư huynh đệ này đã hoàn toàn trở mặt, muốn dốc toàn lực giết chết đối phương không?Hai người đều là yêu nghiệt, thực lực kinh người, còn đánh nhau như vậy thì sớm muộn gì Vĩnh Ninh thành cũng bị hủy.Tuy nhiên rất nhanh, Úc Linh biến sắc, Lữ Thiếu Khanh từ trên trời rớt xuống.Còn Kế Ngôn vẫn lơ lửng ở trên trời, hai mắt nhắm nghiền.Khí tức của hắn ta đang không ngừng dâng lên, khí tức trong cơ thể như nước sôi dần dần sôi trào lên.Chỉ cần người không bị mù đều có thể biết chuyện gì xảy ra.“Đột, đột phá?”Si Hoàn không dám xác định, thế này thì quá mức rồi?Đột phá trong chiến đấu.Đại ca, ngươi đùa à.Ngươi không sợ đối phương thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi?Đột phá, ngươi không thể áp chế một chút, chờ một chút sao?Nhưng Si Hoàn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đã mất đi sức chiến đấu từ trên trời giáng xuống, trong lòng hắn ta nhẹ nhàng thở ra.Xem ra đánh bại tên kia rồi nên mới yên tâm đột phá.Úc Linh vội vàng bay lên đỡ lấy Lữ Thiếu Khanh.Bên này Lữ Thiếu Khanh đã tạm thời mất đi sức chiến đấu, không phải bị một kiếm kia của Kế Ngôn làm bị thương, một kiếm kia Kế Ngôn không dốc hết toàn lực nếu không với trạng thái hiện tại của Lữ Thiếu Khanh căn bản không thể nào cản nỗi.Đầu tiên Lữ Thiếu Khanh mất đi sức chiến đấu là vì tiến vào loại trạng thái kia, tiêu hao rất lớn khiến cơ thể trống rỗng, nhanh nhất cũng phải một lúc sau mới khôi phục được.“Ngươi không sao chứ?” Úc Linh khẩn trương hỏi.Lữ Thiếu Khanh không đáp lời mà nhìn Kế Ngôn trên trời, ôm đầu mắng to: “Có bệnh à, chờ một chút thì chết sao? Gấp rút đến thế à? Đúng là muốn một kiếm bổ chết tên cặn bã huynh.”Vừa thấy mặt liền biết gây phiền toái cho ta, có Đại sư huynh như huynh sao?Úc Linh cũng rất cạn lời, Kế Ngôn lại đột phá vào thời điểm này.Nàng ta không kìm được hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Làm sao bây giờ?”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, ngồi xếp bằng xuống, rất khó chịu: “Còn có thể làm sao? Ta chả để ý đến sống chết của hắn.”Lời tuy nói như thế, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn tranh thủ thời gian hồi phục.Linh đan nhét vào miệng như không cần tiền, ngồi điều tức, tranh thủ mau chóng khôi phục.Đột phá trước mắt bao nhiêu người như vậy mà nói sẽ không ai đến ngăn cản phá rối thì ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin.Giờ Lữ Thiếu Khanh chỉ mong mình có thể nhanh chóng khôi phục thực lực một chút để có thể hộ pháp cho Kế Ngôn.Kế Ngôn đột phá trên bầu trời, hấp thu linh lực trong phương viên trăm dặm của Vĩnh Ninh thành.Linh khí như cơn lốc phá đến, phát ra âm thanh vù vù.Đây cũng là lần đầu tiên rất nhiều tu sĩ cấp thấp của Vĩnh Ninh thành nhìn thấy tình cảnh Nguyên Anh kỳ đột phá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận