Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 326 - Quở trách



Chương 326: Quở tráchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh giận vô cùng.Lại chơi trò này.Hắn thà là mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không muốn Thiều Thừa gặp bất trắc.Chẳng lẽ tình cảm mười mấy năm qua là giả hết sao?Sau khi quở trách một phen, hắn còn nói với Kế Ngôn cũng có sắc mặt trắng bệch bên cạnh: "Mau nói sư phụ mấy câu đi."Sắc mặc Kế Ngôn rất là khó coi, trắng xanh đến đáng sợ.Hắn ta lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, có bị đánh chết cũng là chết vô ích.""Bình thường bảo người khắc khổ tu luyện người không chịu, bây giờ chịu thiệt rồi đúng chưa?"Lúc này, Thiều Thừa chỉ biết cười ha hả.Kế Ngôn thấy thế, nhíu mày, nói với Thiều Thừa: "Người còn cười nữa?""Xem ra người hoàn toàn không có ý hối cải.""Lúc đó là tuyệt cảnh sao?""Người không có một chút tự tin nào ư? Người cho rằng đồ đệ của người là kẻ vô dụng cần người che chở ư?""Lãng phí linh lực vô ích, làm cho mình bị thương thành thế này."Khí thế của Kế Ngôn hoàn toàn bùng nổ, mặc dù Ngu Sưởng và Tiêu Sấm bên cạnh muốn đến khuyên bảo, trong lúc nhất thời cũng không dám mở miệng.Thiều Thừa đối mặt với Đại đồ đệ, thật sự không dám phản bác lời của Đại đồ đệ.Ông đành phải nói sang chuyện khác, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, con không sao chứ."Lữ Thiếu Khanh trợn mắt, chiêu thức nói sang chuyện khác này thật là lộ liễu quá.Ta nhảy nhót tung tăng đây này, người không thấy sao?"Sư phụ." Lữ Thiếu Khanh thở dài, thành khẩn nói với Thiều Thừa: "Người phải trưởng thành, sau này đừng làm thế nữa, biết không?""Người chết rồi, ai trị Đại sư huynh?""Hắn ta hung hăng như vậy, ai quản được hắn ta? Dựa vào chưởng môn keo kiệt sao?"Ngu Sưởng ở bên cạnh gầm lên: "Khốn nạn, đừng có kéo ta vào."Ta keo kiệt hồi nào?Tất cả đều tại tên nhóc khốn kiếp ngươi bịa đặt.Kế Ngôn lạnh nhạt nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.Ngươi còn đùa cợt như vậy, ta biết nói sư phụ thế nào?Hắn ta bất đắc dĩ trừng Lữ Thiếu Khanh một cái: "Ta làm vậy là do tự tin, người hung hăng là đệ thì có.""Không, không." Lữ Thiếu Khanh không đồng ý với cách nói này: "Huynh giả bộ thì có."Thiều Thừa thấy Nhị đồ đệ hấp dẫn lực chú ý của Đại đồ đệ qua bên đó, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.Có điều, ông mới vừa thở phào một hơi, Lữ Thiếu Khanh lại chuyển mục tiêu sang ông.Lữ Thiếu Khanh nhìn Thiều Thừa vừa thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà, thực lực của sư phụ không ra gì, vậy mà dám khiêu chiến Hóa Thần, dũng khí đáng khen."Kế Ngôn hừ một tiếng, vẫn bất mãn với hành vi của Thiều Thừa: "Không phải dũng khí đáng khen, là ngu không ai bằng mới đúng."Thiều Thừa không thể nào không biện giải cho mình, ngượng ngùng nói: "Là do kẻ địch quá mạnh, nếu hai người các con gặp phải cũng sẽ làm như vậy thôi."Ông tin rằng hai vị đồ đệ của mình, nếu gặp tình huống như vậy, nhất định cũng sẽ cố gắng để cho người kia rời khỏi.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh liếc nhau.Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: "Huynh có làm vậy không?"Kế Ngôn cười ha hả, ngạo nghễ: "Ta chẳng quan tâm đệ chết hay sống."Lữ Thiếu Khanh rất là coi thường: "Còn nói Đại sư huynh, huynh phải học sư phụ, liều mạng cũng phải bảo hộ ta.""Có biết làm Đại sư huynh hay không?"Kế Ngôn nói như thật: "Ta không biết đâu, cho nên, ngươi đừng trông mong vào ta.""Trùng hợp thật đấy, từ trước tới nay ta chưa bao giờ trông cậy vào huynh, trông cậy vào cái đồ không có đầu óc như ngươi, ta đâu có điên..."Ngu Sưởng cảm thấy nói như vậy cũng được rồi, ngắt lời hai sư huynh đệ."Được rồi, cho sư phụ các ngươi chữa thương đi trước, tổ sư còn đang trong đại trận kia kìa."Ánh mắt của mọi người dừng trên người Kha Hồng và quái vật đằng xa.Kha Hồng và quái vật nhìn nhau từ xa, hai bên không ra tay ngay lập tức.Có điều, hai bên đã tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm, uy áp khủng khiếp khuếch tán ra bốn phía.Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sự căng thẳng.Lữ Thiếu Khanh nhìn Kha Hồng, nhịn không được hỏi: "Chúng ta ở đây có an toàn không?""Có cần lui xa một chút hay không?"Trên trời có hai vị cao thủ Hóa Thần, một khi ra tay chính là hủy diệt trời đất.Cảnh giới Hóa Thần vô cùng khác biệt, dù cho chỉ là tiết lộ một chút khí tức, cũng đủ cho tu sĩ Kết Đan nho nhỏ là hắn bị thương nặng rồi.Theo ý Lữ Thiếu Khanh ý, bọn họ có thể chạy bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng có đứng ở chỗ này quan chiến.Chạy cho thật xa, đợi bọn họ đánh xong rồi nói.Ngu Sưởng khoát tay, ra hiệu Lữ Thiếu Khanh không cần phải lo."Yên tâm đi, đại trận đủ để ngăn cản trùng kích của cảnh giới Hoá Thần."Tiêu Sấm cố ý cười Lữ Thiếu Khanh: "Bản thân ngươi am hiểu trận pháp, ngươi không biết uy lực của trận pháp này à?"Lữ Thiếu Khanh châm chọc: "Không phải đại trận xảy ra vấn đề sao? Ta còn chưa tu bổ xong đâu."Đại trận có lợi hại đến mức nào, nó cũng là vật chết, đúng là đại trận lục phẩm có thể ngăn cản tấn công của Hóa Thần.Nhưng mà, lỡ như?Lỡ như đại trận chợt mất tác dụng, cơ thể bé nhỏ của ta làm sao chịu được bàn tay của Hóa Thần?Kế Ngôn: "Bắt đầu!"Mọi người ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào Kha Hồng và quái vật.Kha Hồng ra tay trước, ông tung một chưởng với con quái vật đằng xa.Một chưởng này nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng trong mắt đám người Lữ Thiếu Khanh nó chẳng khác nào một ngọn núi cao, một cơn lốc linh khí vô tận rít gào, lao tới.Linh khí xung quanh bị cuốn vào, hình thành một ngọn gió xoáy, hình như sắp hủy diệt tất cả mọi thứ trên thế gian.Quái vật màu đen rít một tiếng, giơ tay phải lên, dùng móng vuốt cào về phía Kha Hồng.Trời đất nhất thời run rẩy, móng vuốt của quái vật tạo ra uy thế chẳng khác nào diệt thế, núi rung đất chuyển.Vòng xoáy linh khí cuồng bạo bị móng vuốt của nó xé rách, một vụ nổ khủng khiếp xảy ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận