Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1965

Chương 1965Chương 1965
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Bên tháp Trấn Yêu
Bạch Thước cảm nhận được hơi thở bị chặn lại thì có vẻ vui mừng.
Nói tin tức này cho mọi người.
Tất cả đều có vẻ vui mừng. Nhưng sắc mặt của mọi người không hề giống nhau. Thiều Thừa, Kế Ngôn, Tiêu Y thì cực kỳ bình thản, có vẻ như đây là chuyện đương nhiên.
Lữ Thiếu Khanh ra tay, bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ kết quả.
Mà Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Thất Thất, Ma Nhiên thì cực kỳ vui mừng, lại có vẻ mất tự nhiên.
Vạn vạn lần bọn họ không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh thật sự có thể làm được chuyện này.
Bối rối suốt mấy trăm năm của Bạch Thước cứ thế đã được Lữ Thiếu Khanh giải quyết.
Trong phạm vi nhỏ, thì Lữ Thiếu Khanh là ân nhân cứu mạng của Bạch Thước. Xét phạm vi lớn, thì Lữ Thiếu Khanh là ân nhần cứu mạng của cả yêu tộc.
“Đại Hắc Hùng, thế nào?” Tiêu Y đắc ý hỏi Hung Trừ: “Còn chất vấn Nhị sư huynh của ta nữa không?”
Sắc mặt Hung Trừ đen thui cực kỳ khó coi, thật sư khá giống với một con gấu lớn. Nhưng hắn ta cũng là kẻ cầm được buông được.
Hắn ta có ý kiến với Lữ Thiếu Khanh, nhưng cũng sẽ không phủ nhận công lao của Lữ Thiếu Khanh. Hắn ta khó chịu nói: “Coi như ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Giọng nói cứng rắn, nhưng thái độ vân là mầm nhũn. Thiều Thừa thấy vậy mới cười lên ha hả quát Tiêu Y: “Không biết lớn nhỏ.”
Ông nói với Hung Trừ: “Tiền bối không cần phải làm thế, tiểu tử kia sẽ không để ý, không để bụng đâu.”
Tất cả mọi người đầu câm nín.
Nếu Thiều Thừa nói lời này trước câu vừa rồi của Hung Trừ thì còn có người tin.
Mặc dù bị mắng nhưng Tiêu Y vẫn cười đến là vui vẻ.
Nàng tính toán thử một lát rồi hỏi Thiều Thừa: “Sư phụ, chờ Nhị sư huynh trở và, chúng ta sẽ quay về môn phái chứ ạ?”
Thiều Thừa gật gật đầu: “Phải về thôi.”
Tới Yêu giới này vốn cho rằng có thể nhanh chóng tăng thêm thực lực, nhưng kết quả lại không đuổi kịp được hai đồ đệ.
Thiều Thừa cũng từ bỏ. Tùy duyên đi.
Dù sao thì các đồ đệ có tiền đồ là được rồi.
Yêu giới nguy hiểm như vậy, vẫn nên mau chóng về thì hơn.
Không thể vì mình mà để cho các đồ đệ lâm vào nguy hiểm được.
Liễu Xích nhìn sang Tiểu Hồng, hỏi: “Mấy người bọn họ thì sao?”
Không cần phải nói đến thiên phú của Tiểu Hồng.
Dù huyết mạch có không thuận, nhưng nó lại có thiên phú kinh người, là bảo bối của tộc phi cầm.
Mà hai con tiểu gia hỏa Đại Bạch, Tiểu Bạch cũng là nổi bật.
Cũng là bảo bối của tộc tẩu thú.
Về phần Tiểu Hắc, uy áp như ẩn như hiện thi thoảng lại khiến cho trái tim Tiểu Xích lại đập rộn lên.
Dù là tộc phi cầm hay tộc tẩu thú, mấy tiểu gia hỏa này cũng đầu là bảo bối của Yêu tộc.
Tương lai sẽ là trụ cột vững vàng của Yêu tộc.
Liễu XÍch không hy vọng chúng về theo mấy người Lữ Thiếu Khanh.
Bạch Thước cũng nghĩ như vậy, bà ta thản nhiên nói: “Để bọn họ lại đầy đi, ta sẽ dạy dõ họ thật tốt.”
Có thể xả thân trấn áp ở nơi này, không cần phải nói nhiều về tấm lòng của Bạch Thước dành cho Yêu tộc.
Tiêu Y xòe hai tay: “Cái này phải hỏi Nhị sư huynh của ta.”
“Nhưng cũng phải hỏi bọn chúng một chút nữa. Nếu bọn chúng muốn ở lại đây đương nhiên là sẽ ở lại, nếu không, dù là ai cũng không cách nào ép buộc chúng.” Tiểu Hồng lại nói: “Ta muốn ở lại.”
“Ta phải tu luyện thất tốt, sau này giúp lão đại đi cướp linh thạch.”
Đi theo lão đại sẽ không thiệt thòi, nhưng thực lực của lão đại tăng tiến quá nhanh.
Ở Yêu giới này.
Có công pháp phù hợp cho yêu thú tu luyện hơn.
Bạch Thước trầm mặc. Liễu Xích im lặng.
Hai người lo lắng sâu sắc. Gia hỏa này, tương lai sẽ không phải là tai họa của Yêu tộc chứ?
Mà hai mắt Doanh Thất Thất và Ma Nhiên thì sáng long lanh, bất giác nhoẻn cười. Mọi người nói chuyện một lúc, dần dần thời gian trôi qua, họ bắt đầu cảm thấy không được bình thường. Một hai ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy Lữ Thiếu Khanh quay lại.
Khe hở đã đóng lại rồi, còn Lữ Thiếu Khanh đâu?
Bạch Thước cảm nhận một chút, sắc mặt của bà ta đột nhiên trầm xuống: “Không thấy người đâu!”
“Cái gì?"
Mọi người đi tới gần khe hở. Nơi này đã khôi phục lại như ban đầu, mà vẫn không thấy tăm hơi Lữ Thiếu Khanh đâu. “Người đầu?”
Thiều Thừa nhíu mày, vô cùng lo lắng.
Bạch Thước cẩn thận cảm nhận một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Hắn không ở trong tháp Trấn Yêu này.”
“Đi đâu rồi?” Thiêu Thừa càng thêm lo lắng, thậm chí còn muốn mắng người: “Tiểu tử hỗn trướng, lúc nào cũng thế, làm gì cũng không nói ra một tiếng.”
Làm sư phụ của tiểu tử hỗn trướng thật sự mệt mỏi.
Tiêu Y không nhịn được mà suy đoán: “Nhị sư huynh sẽ không tiến vào trong khe chứ?”
“Hẳn là bên trong có thứ gì tốt sao?”
Thiều Thừa im lặng: “Hắn đi làm gì? Ngoại trừ Xương Thần ở đó còn có cái gì?”
Kế Ngôn khẳng định: “Chắc là hắn rơi vào rồi.”
Không có lợi ý, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh sẽ không tiến vào trong khe nứt.
Lại nói, trong khe nứt có thể có lợi ích gì?
Một Xương Thần trong đó đã đủ cho Lữ Thiếu Khanh không tránh kịp rồi.
Kế Ngôn hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn hắn không tự nguyện ổi vào.
Thiều Thừa căng thẳng hỏi: “Sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Xương Thần chính là Đại Thừa kỳ đó, thổi một cái thôi cũng có thể thổi chết được tiểu tử hỗn trướng kia.
Kế Ngôn nhìn theo vị trí khe hở biến mất, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới nói: “Người bình thường mà xuống đó chắc chắn sẽ phải chết. Hắn xuống đó thì khó nói.”
“Chí ít là có cơ hội sống lớn hơn người khác.”
Thậm chí Kế Ngôn còn muốn nói, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh, những người khác xuống dưới đó sẽ đầu phải chất.
“Sư phụ, làm sao bây giờ?” Tiêu Y cũng căng thẳng.
Nhị sư huynh sẽ không một mình xông vào long huyệt một lần chơi chết Xương Thần chứ?
Một mình xông vào long huyệt, có khác nào một mình xông vào trong hang ổ của Tế Thần đâu?
Thậm chí có thể nói là còn nguy hiểm hơn.
Đại Thừa Kỳ là tồn tại mạnh nhất mà thế giới này có thể chứa đựng được. Mạnh hơn nữa thì phải phi thăng mới được.
Dù là Thập Tam Châu của nhân giới, hay Hàn tỉnh của Ma giới, hay là nơi Yêu giới này, Đại Thừa kỳ đầu là tồn tại có thể xưng như Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận