Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 448 - Ngay cả kiếm cũng có đôi



Chương 448: Ngay cả kiếm cũng có đôiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLúc này mà còn mạnh miệng? Kế Ngôn cong cong khóe môi, làm mặt Thái Mân đỏ bừng cả lên."Đệ còn bị thương."Kế Ngôn tin tưởng sư đệ mình, nếu không phải vì bị thương nên không thể phát huy toàn lực, lần này hắn chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực cho hắn ta một trận.May quá.Trong lòng Kế Ngôn nhịn không được cảm khái vận may của mình.Trong động thiên hung địa, hắn ta kinh lịch vài cuộc chiến đấu, được rèn luyện rất nhiều.Trở về dưỡng thương mấy tháng, vừa dưỡng thương vừa tu luyện, thuận lợi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh tầng hai.Không đến mức thua Lữ Thiếu Khanh, tránh cho chịu thiệt.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh buồn bực, vốn tưởng rằng mình nhanh hơn Kế Ngôn, có thể cho Kế Ngôn một niềm vui bất ngờ.Nông nô xoay người ca xướng.Hắn không ngờ, Kế Ngôn cũng là Nguyên Anh tầng hai rồi.Thế nên suy tính của hắn thất bại, còn vì bất ngờ không phòng ngự mà chịu thiệt.Mà Tiêu Y bên cạnh chỉ muốn phát cuồng.Thế giới này đến cùng phải thế giới bình thường hay không?Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Cả Đại sư huynh, Nhị sư huynh của mình đều đã là Nguyên Anh tầng hai rồi hả?Mới có bao lâu đâu?Chẳng lẽ chỉ mới chớp mắt mà đã mười mấy năm trôi qua, mà mình mới cảm nhận được mấy tháng mà thôi?Đại sư huynh trở thành Nguyên Anh mới bao lâu?Tính kĩ thì chưa đầy hai năm.Nhị sư huynh thì còn ngắn hơn.Lúc ở Phương gia hắn vẫn còn là Nguyên Anh tầng một.Sao vừa về đến thì cả hai người đều đã là Nguyên Anh tầng hai rồi hả?Hai người các ngươi đã bàn bạc trước với nhau rồi hả? Hai là các ngươi song tu lúc đi du lịch cùng nhau?Bằng không sao lại tiến bộ nhanh như vậy?Hai tay Tiêu Y ôm đầu, cảm thấy khó có thể tin trước những tin tức hai vị sư huynh để lộ ra.Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi là Nguyên Anh đó.Không phải Luyện Khí, không phải Trúc Cơ, cũng không phải Kết Đan.Người khác đột phá lấy năm làm đơn vị, các ngươi thì sao? Lấy tháng làm đơn vị.Có thể nào đừng có hung tàn như vậy hay không?Có thể cho tiểu sư muội như ta một chút cảm giác bình thường hay không?Thái Mân cũng thấy choáng váng đầu, bọn họ có tu vi là Nguyên Anh tầng hai ư?Lừa đảo đúng không?Thái Mân nhìn thấy Tiêu Y ôm lấy đầu, bày ra khuôn mặt như sắp điên, trong lòng dễ chịu hơn một chút.May quá, Tiêu cô nương là người bình thường.Kế Ngôn chú ý tới Tiêu Y, hỏi: "Đầu khó chịu hay sao?"Tuy hắn ta là Đại sư huynh nghiêm khắc, nhưng lúc nên dịu dàng với tiểu sư muội thì vẫn dịu dàng lắm.Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh đang gõ vào trường kiếm Mặc Quân không cần ngẩng đầu lên cũng biết Tiêu Y đang nghĩ gì: "Chỉ cần rút mấy thứ đồi trụy trong đầu nàng ra là được."Hai tay Tiêu Y vỗ vỗ vào khuôn mặt trứng ngỗng của mình, hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, vì sao huynh và Nhị sư huynh lại đột phá nhanh như vậy?"Kế Ngôn nhíu mày: "Nhanh à?"Đối với Kế Ngôn mà nói, hắn ta không cảm thấy tốc độ này có gì nhanh.Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh.Tốc độ của Lữ Thiếu Khanh mới có thể xem là nhanh.Lữ Thiếu Khanh cũng không cho rằng mình đột phá nhanh bao nhiêu, nếu không phải hấp thu ba tên Nguyên Anh, hắn ít nhất phải tốn mấy năm mới có thể đột phá."Nhìn ta làm gì?""Nếu như nhanh, thì hiện tại ta đã là Hóa Thần rồi, một tay là có thể trấn áp huynh."Tiêu Y khóc.Hai vị sư huynh đang là khiêm tốn sao?Nhất định là đang khiêm tốn đúng không?Kế Ngôn hỏi Tiêu Y: "Thực lực của muội bây giờ như thế nào?"Đến rồi.Trong lòng Tiêu Y căng thẳng, nơm nớp lo sợ mà trả lời: "Đã là Trúc Cơ tầng ba rồi."Kế Ngôn gật gật đầu, sư muội không phải sư đệ, không cần phải nghiêm khắc như vậy."Cũng được."Tiêu Y thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đại sư huynh khá hài lòng.Hai tiếng leng keng vang lên, Lữ Thiếu Khanh gõ vào trường kiếm Mặc Quân hai lần, cười ha hả không ngừng: "Huynh cho nàng sáu tháng, nàng dùng tám tháng mới đột phá hai cảnh giới nhỏ. Như vậy mà dám nói cũng được?""Mau trừng phạt nàng đi."Khuôn mặt Kế Ngôn lạnh hơn vài phần, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mấy độ.Đùng!Thái Mân cảm thấy hình như có ai vừa gõ vào đầu mình một cáiĐầu óc choáng váng.Nàng ta hoảng sợ nhìn ba sư huynh muội Kế Ngôn.Ta lạc vào bầy quái vật sao?Thái Mân tuyệt đối không ngờ, Tiêu Y mà nàng ta tưởng là người bình thường thế mà cũng là một kẻ biến thái.Người bình thường có thể liên tục đột phá hai cảnh giới nhỏ trong tám tháng sao?Chỉ có thiên tài, yêu nghiệt, thậm chí là biến thái mới có thể làm được chuyện này.Thái Mân rơi lệ đầy mặt, trước mặt những thiên tài yêu nghiệt như thế này, trái tim của người bình thường bị đả kích đến mức vỡ thành từng mảnh.Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Kế Ngôn, hình như còn chưa hài lòng với tốc độ này.Lúc này Tiêu Y nước mắt lưng tròng, Nhị sư huynh xấu xa, uổng cho ta còn đi theo huynh vào sinh ra tử.Huynh không có một chút tình nghĩa nào.Tiêu Y đau buồn nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh trừng nàng: "Như thế nào? Không phải ta đã nói rồi sao? Sư huynh của muội không khóc, đành phải để muội khóc vậy."Hu hu!Tiêu Y thật sự muốn bật khóc.Các ngươi tương ái tương sát đâu có liên quan tới ta?Kế Ngôn: "Lố hai tháng, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được.""Thật không?"Tiêu Y mừng rỡ.Xem ra Đại sư huynh cũng biết ta sống rất khó khăn.Có lẽ sẽ miễn xử phạt?Kế Ngôn nói với Tiêu Y: "Kiếm ý thì sao? Có tinh tiến hay không?""Biểu diễn cho ta xem."Sau khi Thái Mân nhìn thấy Tiêu Y triển lộ kiếm ý, đã tự động xéo sang góc bên cạnh tự bế.Khó chịu quá đi mất.Trong thế hệ thanh niên, có mấy người lĩnh ngộ được kiếm ý?Trời ạ, rốt cục ta đã lạc vào bầy quái vật như thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận