Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1291: Đồ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà muốn nổ tung nó

Chương 1291: Đồ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà muốn nổ tung nóChương 1291: Đồ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà muốn nổ tung nó
Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, nội đan yêu thú Nguyên Anh kỳ dù có chút tỳ vết bán vài triệu cũng không thành vấn đề.
Vài triệu linh thạch, vui quá.
Song khi Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, ngây dại.
Kiếm của mình cắm lên nội đan, cả người từ trên xuống dưới lóe lên ánh sáng, khí tức của nội đan thì đang không ngừng yếu bớt.
Năng lượng bên trong không cần nhìn cũng có thể cảm giác được đang không ngừng suy giảm.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh sửng sốt một chút thì sau đó phát ra tiếng kêu thê lương: "Vãi! Kiếm nát, móa nó ta dung hợp ngươi..."
Nội đan bị Mặc Quân kiếm đâm, năng lượng bên trong không bị hấp thu thì sớm muộn cũng sẽ trôi mất, trở thành viên đan phế.
Không còn cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể áp chế lửa giận, để Mặc Quân kiếm hấp thu trước.
Hắn chạy đến bên cạnh Kế Ngôn.
Cơ thể Kế Ngôn vẫn thẳng tắp như cũ, trong tay siết chặt Vô Khâu kiếm.
Tuy nhiên sau khi Lữ Thiếu Khanh quay trở lại, rõ ràng hắn ta đã buông lỏng hơn.
Cả người tỏ ra uể oải, đại chiến một trận khiến hẳn ta bị trọng thương.
Trên người bây giờ hiện đây những vết thương lớn nhỏ không giống nhau, trong cơ thể cũng bị thương nặng, nguyên anh như qua cơn bạo bệnh, thở thoi thóp, uể oải.
Ngay cả bên ngoài Vô Khâu kiếm cũng đầy vết nứt lớn bé, mất đi ánh sáng.
"Sắp chết rồi à?"
Lữ Thiếu Khanh quan tâm hỏi: "Huynh có di ngôn gì không?”
"Đến lúc đó có cần đốt nến nguyên bảo cho huynh không?"
"Có cần mỹ nhân giấy gì không? Nhưng mà phải thêm tiền đấy, huynh hiểu không?"
Kế Ngôn tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái: "Cút sang một bên!"
Tiêu Y cũng tỉnh táo lại, bò dậy từ trong phù sa, mùi phù sa tản ra trên người khiến Tiêu Y suýt nữa thì nôn. Đây là phù sa đọng lại từ hơn trăm ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn, mùi vị có thể so với độc dược cửu phẩm.
Tiêu Y vừa nôn vừa chạy sang một bên, còn vừa dùng pháp thuật gọi nước tới kì cọ.
Lúc chạy tới nơi này, Tiêu Y cả người ướt nhẹp, mặc dù tắm vội vàng rồi nhưng vẫn cảm thấy người mình từ trên xuống dưới tản ra mùi thúi.
"Ói, đại sư huynh, Nhị sư huynh, các huynh ngửi thử xem, ta còn mùi nữa không?"
Tiêu Y sắc mặt trắng bệch, mùi vị đó khiến nàng hận không thể nôn hết đồ ăn trong bụng mình ra.
Lữ Thiếu Khanh cau mày, mặt đầy ghét bỏ: "Muội rơi vào hố phân hay sao vậy? Hay ăn phân rồi, cảm thấy mình thúi không?" Tiêu Y suýt nữa thì bật khóc, nàng còn thảm hơn rơi vào hố phân.
Phù sa thúi quá.
Nàng nói: "Nhị sư huynh, sao huynh vứt ta vào trong đống bùn vậy? Thúi quá?"
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Bản thân muội là con gà yếu, hôn mê bất tỉnh, ta có thể bảo vệ muội không chết coi như không tệ rồi, muội còn oán hận sao?"
"Có phải còn muốn ta đặt muội lên giường không?"
Vừa nghĩ đến uy áp đáng sợ kia, sắc mặt Tiêu Y càng trắng bệch hơn.
Trước cỗ uy áp kinh khủng đó, Tiêu Y cảm thấy mình còn giống kiến hôi hơn cả kiến hôi.
Quá đáng sợ.
Nàng vội vàng hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, huynh không có sao chứ?"
"Không chết được, mới vừa rồi còn đang chửi ta."
Dáng vẻ lười biếng của Lữ Thiếu Khanh khiến Tiêu Y yên lòng, Nhị sư huynh như vậy, vậy chứng tỏ không có vấn đề.
"Đó là thứ gì?" Tiêu Y lại hỏi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Câu hỏi này cũng chính là vấn đề khiến Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tò mò.
Rốt cuộc là thứ gì, lại có uy lực kinh khủng như thế.
Kế Ngôn trầm mặc một chút, nói: "Đó là một thứ tương tự một mảnh vỡ"
Mảnh vỡ?
Tim Tiêu Y càng đập mạnh hơn.
Chỉ một mảnh vụn nho nhỏ mà suýt nữa đã lấy mạng bọn họ? Nếu là món đồ hoàn chỉnh thì sao?
"Thứ kinh khủng như vậy rốt cuộc là thứ gì? Không phải thần khí, tiên khí đấy chứ?" Tiêu Y suy đoán, nếu không sao lại có uy lực kinh khủng như vậy?
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Nơi này có cái gì?"
Tiêu Y cũng nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng tò mò.
Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nhìn cửa hang đang dần chìm trong nước phía xa xa: "Ta cũng không biết, vào xem thử mới được, haizz..."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Kế Ngôn và Tiêu Y đều sửng sốt.
Không biết sao?
"Không biết mà đệ tới đây?" Kế Ngôn hoài nghi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Đây không giống với phong cách của đệ?"
Với tính cách của Lữ Thiếu Khanh nơi mình không nắm rõ có cầu xin chắc chắn hắn cũng không tới.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nước đang dần dần nhấn chìm nơi này, rất thương cảm thở dài: "Không còn cách nào khác, tất thảy đều vì linh thạch."
Tiêu Y bu môi: "Nếu không có linh thạch không phải Nhị sư huynh sẽ khóc chết à?"
"Ngưng, muội biết cái gì?" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Không có linh thạch, còn có thể có thứ khác, đem đi đổi lấy linh thạch cũng được."
Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh nói: "Ta tin chắc chắn sẽ có thứ tốt."
Vừa nói xong, hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, nước mắt lại sắp chảy ra: "Nói không chừng có thể tìm được bảo bối tương tự mảnh vỡ kia, vậy là phát tài rồi."
Đến lúc đó lại mua thêm vài mục tiêu nhỏ, nghĩ đến thôi đã kích động rồi.
Lữ Thiếu Khanh đang rơi vào trong mộng tưởng, dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn với Tiêu Y nhìn mãi cũng quen, không thèm để ý.
Kế Ngôn chỉ cửa hang phía xa xa đang chìm trong nước, bị dòng nước đục ngầu che giấu: "Giờ đi vào sao?"
"Trước hết chờ một chút!" Lữ Thiếu Khanh nói: "Phải phái người đi vào dò xét một lượt rồi tính sau."
Tuy nói có tồn tại bạch tuộc nhưng bên trong không biết có tồn tại sinh vật khác không.
Bây giờ vẫn phải đê phòng vạn nhất. Tiêu Y vừa nghe thấy, lập tức căng thẳng.
Lữ Thiếu Khanh nhận ra sự căng thẳng của Tiêu Y, liếc nàng một cái: "Đâu có bảo muội vào."
Lần này đến lượt nhị Bạch căng thẳng, chẳng lẽ để hai kẻ hèn mọn đáng thương chúng nó đi?
Bọn chúng nắm chặt mái tóc còn ướt của Tiêu Y.
Tiêu Y lo lắng nói: "Nhị sư huynh, đại Bạch và tiểu Bạch đi cũng không thích hợp đúng không?"
Bây giờ thực lực đại Bạch và tiểu Bạch chẳng qua chỉ là Kết Đan kỳ, lỡ như gặp phải tồn tại giống như con bạch tuộc kia thì chỉ có thể làm bữa điểm tâm dâng tận cửa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận