Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1879

Chương 1879
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đồng thời, trong lòng bọn hắn sinh ra hối hận, biết sớm như vậy, đánh chết bọn hắn cũng sẽ không trêu chọc Lữ Thiếu Khanh như vậy.”
Lữ Thiếu Khanh nói với ba người Vương Sĩ: “Các ngươi thề đi, chuyện hôm nay không được phép tiết lộ ra ngoài nửa chữ.”
Sắc mặt Vương Sĩ lúc này trở nên khó coi.
Thề?
Hắn ta không kìm được rống lên: “Không thể nào!”
“Hổ tộc, không thể thề!”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, nói với Vương Cảnh Sơ: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vương Cảnh Sơ lúc này muốn ôm đùi Lữ Thiếu Khanh nói tiếng cảm ơn.
Sắc mặt hắn ta ngược lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói với Vương Sĩ: “Thề đi, làm theo ý công tử đi.”
Vương Sĩ trợn mắt hốc mồm, khó tin nhìn qua Vương Cảnh Sơ.
Hắn ta rất muốn hỏi một câu, trưởng lão, ngươi mẹ nó bên nào?
Ngươi là chân hổ của người ta à?
“Ta thề, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm cho những người khác, nếu tiết lộ sẽ bị thiên lôi đánh.”
Người thề đầu tiên lại là Nguyên Tuần.
Tiếp theo là Hồ Yên.
Hai người thấy rất rõ ràng, hôm nay không thề, Lữ Thiếu Khanh không giết chết bọn hắn, Vương Cảnh Sơ cũng sẽ giết chết bọn hắn.
Chuyện hôm nay không lộ ra ngoài, được lợi lớn nhất chính là Vương Cảnh Sơ.
Cho nên, Vương Cảnh Sơ mới mặc kệ Vương Sĩ có phải tộc nhân hậu bối của mình không.
Vương Sĩ không muốn thề, hắn ta ban nãy còn nói Hổ tộc thà chết chứ không chịu khuất phục, không thể thề.
Kết quả bây giờ lại bị trưởng lão trong tộc mình buộc phải thề.
Có ai bị tát mặt nhanh vậy không?
Vương Sĩ không muốn nhưng cuối cùng dưới áp lực của Vương Cảnh Sơ không thề không được.
Sau khi thề xong, Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ: “Rất tốt, hiểu lầm xóa bỏ.”
Vương Cảnh Sơ không kìm được rớt nước mắt, vừa rồi ngươi còn nói không phải hiểu lầm mà? Ngươi còn đánh ta nữa.
Giờ ngươi lại nói là hiểu lầm, có ý gì vậy?
Lữ Thiếu Khanh bảo mọi người ngồi xuống: “Nào, ngồi xuống, có gì từ từ nói chuyện.”
Vương Sĩ cũng muốn khóc.
Lữ Thiếu Khanh mang người từ trên trời đáp xuống, Tiêu Y lập tức chạy tới quét ra một mảnh đất trống rồi lại trải đệm lên mảnh đất trống.
Chỉ có Hồ Tuyết, đầu óc tràn đầy trống không, nửa ngày vẫn chưa hổi hồn được.
Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ được sự việc lại phát triển như thế này.
Vương tử tam đại Vương tộc xuất hiện ở đây, nói rõ tam đại Vương tộc đã đạt thành hiệp nghị thống nhất.
Còn cho cả Vương Cảnh Sơ cao thủ uy tín lâu năm đến đây tọa trấn.
Tam đại Vương tộc liên thủ, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng phải quỳ.
Còn có Vương Cảnh Sơ tọa trấn, sự tình không hề có sơ sót, mấy người Lữ Thiếu Khanh bao gồm Hồ Tuyết hắn ta đều chết chắc.
Nhưng không thể ngờ được rằng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lại là cao thủ Luyện Hư kỳ, còn là loại cực mạnh.
Một kẻ một kiếm là có thể chém Vương Cảnh Sơ thành hai khúc, một kẻ có thể đấm cho Vương Cảnh Sơ nhận thua cầu xin tha thứ.
Hiện tại, vương tử tam đại Vương tộc như chim cút, thở cũng không dám thở mạnh.
Lữ Thiếu Khanh kêu gọi chúng nhân ngồi xuống, Vương Cảnh Sơ bọn hắn ngồi xuống theo ý Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết đứng xa xa nhìn, nhưng hắn ta nhìn thấy Tiêu Y đang vẫy tay với hắn ta.
Muốn mình qua làm hạ nhân phục thị sao?
Hồ Tuyết không kháng cự, mà là ngoan ngoãn đi qua.
Hắn ta vừa đi đến, Tiêu Y chỉ vào một cái đệm nói với hắn ta: “Ngồi đi.”
“Ta?” Hồ Tuyết mắt trợn tròn, nhìn đệm rồi lại nhìn Hồ Yên đứng cách đó không xa, lúc này hắn ta lắc đầu, liên tục khoát tay: “Không, không cần, ta, ta đứng ở bên cạnh là được rồi.”
Hắn ta chẳng qua chỉ là một kẻ huyết mạch không thuần, làm sao có tư cách ngồi xuống ở chỗ này?
Hơn nữa còn sắp xếp hắn ta ngồi bên cạnh Hồ Yên, nhìn thế nào cũng giống như cố ý.
“Ngồi đi, ngươi là bằng hữu của chúng ta.” Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói một câu.
Câu nói này khiến trong lòng Hồ Tuyết cảm kích.
Nỗi khổ tâm không hề cho Toàn Thông Thắng ăn mất.
Lời này của Lữ Thiếu Khanh không nghi ngờ gì nữa đã cho hắn ta mặt mũi cực lớn.
Có câu nói này, chí ít mấy người Vương Cảnh Sơ trước mặt sẽ không dám tùy tiện khi dễ hắn ta.
Tuy nhiên tiếp đến, Lữ Thiếu Khanh còn cho hắn ta vui mừng lớn hơn.
Lữ Thiếu Khanh nói với Hồ Yên: “Hồ ly tinh, thế nào? Hắn có tư cách trở về trong tộc các ngươi không?”
Hồ Yên nhìn thoáng qua Hồ Tuyết, trên mặt tươi cười: “Đương nhiên, hắn vẫn luôn là người Hồ tộc chúng ta.”
Dối trá!
Hồ ly thối dối trá!
Vương Sĩ, Nguyên Tuần bên cạnh không kìm được thầm khinh bỉ.
Trước đó không lâu lúc ba tộc chúng ta bàn chuyện mua bán sao Hồ tộc các ngươi không đề để cái mạng nhỏ của hắn ta trong lòng.
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ đưa ra yêu cầu: “Vậy thì tốt, về sau để hắn đi theo ngươi, ngươi bảo bọc hắn, thế nào?”
“Không có vấn đề.” Hồ Yên không hề có chút do dự, lập tức đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh đã ra mặt, tỏ thái độ vì Hồ Tuyết, lôi kéo Hồ Tuyết, tương đương với lôi kéo hai đại cao thủ Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn.
Đối với Hồ tộc, đặc biệt là đối với Hồ Yên nàng ta chỉ có lợi không có hại.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại quát với Kế Ngôn phía xa xa: “Người ta sắp trở về trong tộc, huynh không biểu thị chút gì à?”
“Lấy ra!”
Kế Ngôn trầm mặc một hồi, tiếp theo một thanh kiếm gỗ lớn chừng bàn tay từ đằng xa bay tới, rơi vào trong tay Hồ Tuyết.
Giọng Kế Ngôn vang lên, không có chút rung động nào, bình tĩnh như nước: “Phía trên có một cỗ kiếm ý của ta, có thể đánh được đối thủ Luyện Hư sơ kỳ trở xuống.”
Suỵt!
Mấy người Vương Cảnh Sơ đều hít một hơi lạnh.
Sau đó ánh mắt cực nóng, nhìn chòng chọc vào kiếm gỗ trong tay Hồ Tuyết, hận không thể đoạt lấy làm của riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận