Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 664 - Thực sự phải làm Mạc Kim giáo úy sao? (tt)



Chương 664: Thực sự phải làm Mạc Kim giáo úy sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh lắc lắc bút lông và quyển sách, sột sột soạt soạt, cuối cùng nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, Lữ Thiếu Khanh nói thầm cất đi: "Quên đi, cầm đi cho sư muội ngu xuẩn dùng, để cho nàng cố gắng viết tâm đắc. Để khỏi phải nói ta không tặng quà gì cho muội ấy."Tiếp theo chính là phôi kiếm, Lữ Thiếu Khanh cầm trong tay.Trọng lượng vạn cân, khí tức mịt mờ đủ để chứng minh phôi kiếm này bất phàm, một khi rèn thành công tuyệt đối là thần binh lợi khí.Lữ Thiếu Khanh lấy Mặc Quân kiếm ra, búng nó một cái: "Có muốn ăn không?"Tuy rằng phôi kiếm bất phàm, nhưng Lữ Thiếu Khanh cảm thấy Mặc Quân kiếm của mình vẫn tốt hơn.Nhưng điều khiến Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc chính là Mặc Quân kiếm lại không có hứng thú với phôi kiếm này, ngược lại lại nó cảm thấy hứng thú với tảng đá đen thui trên mặt bàn kia.Lữ Thiếu Khanh lấy tảng đá tới, khác với phôi kiếm nặng nề, tảng đá này có kích thước bằng đầu người, nhưng lại rất nhẹ nhàng, giống như một quả bóng bay màu đen.Đá gì đây?Lữ Thiếu Khanh muốn nghiên cứu một phen, nhưng không ngờ Mặc Quân kiếm lại tự mình ra tay.Nó trực tiếp cắm trên tảng đá, tuyên thệ chủ quyền của mình.Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng to: "Hỗn đản, ai dạy ngươi làm như vậy?"Đồng thời trong lòng âm thầm giật mình, tảng đá này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại có thể làm cho Mặc Quân kiếm gấp gáp như thế.Mặc Quân kiếm vừa rồi đang hấp thu cỗ năng lượng từ cột đá bên ngoài đại điện, còn chưa tiêu hóa hết.Bây giờ lại tiếp tục vừa tiêu hóa năng lượng hấp thu trước đó, vừa chậm rãi thôn phệ tảng đá màu đen."Kiếm rách, đừng để bị nghẹn chết."Lữ Thiếu Khanh mắng một câu, thu Mặc Quân kiếm lại, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng ở quan tài trên mặt bàn...Theo lý mà nói, việc làm an toàn nhất lúc này chính là lập tức rút lui, đã lấy được bảo bối trên mặt bàn, mục đích của Lữ Thiếu Khanh cũng đã đạt được.Thế nhưng, cho dù là Lữ Thiếu Khanh, hắn cũng không nhịn được muốn nhìn xem bên trong quan tài rốt cuộc chứa người nào."Không chừng là linh thạch."Lữ Thiếu Khanh nói thầm, sau đó chậm rãi tới gần, vươn cổ."Ta chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi."Nhưng đợi Lữ Thiếu Khanh đến gần, nhẫn trữ vật trong tay hắn bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt.Ánh sáng đó giống như mặt trời đích thân tới, hết thảy xung quanh đều biến thành màu trắng, ánh sáng trắng còn mãnh liệt hơn cả ánh Mặt Trời khiến Lữ Thiếu Khanh phải nhắm mắt lại.Trong khi đó, ở bên ngoài!Tiêu Y và Úc Linh chờ bên ngoài ốc đảo, đột nhiên thấy một cột sáng mãnh liệt xuất hiện ở sâu trong đầm nước, phá vỡ mặt nước, xông thẳng lên trời.Cột sáng thô to màu trắng mãnh liệt làm cho ánh sáng Mặt Trời trên trời cũng phải tối đi.Ánh sáng dường như thay thế Mặt Trời, trở thành vật sáng duy nhất trong trời đất.Một màn này, cho dù là tu sĩ ở ngoài ngàn vạn dặm cũng có thể thấy rõ ràng.Triều Thành!Một lão giả nhìn cột sáng ở xa xa, ha hả cười: "Đợi lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng tới rồi sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi sẽ có được bảo bối gì! Nhưng mà, tất cả bảo bối đều là của ta, bao gồm cả mạng nhỏ của ngươi..."Bóng dáng chợt lóe, biến mất ở chỗ cũ, lao thẳng đến cột sáng mà đi.Thiên Cung Môn!Lệnh Hồ Thời quỳ gối trước mặt lão tổ Thiên Cung Môn thỉnh tội.Ánh sáng đột nhiên bộc phát ngay lập tức hấp dẫn lực chú ý của bọn họ qua."Sư tổ, đó là cái gì?"Biểu cảm trên mặt lão tổ Thiên Cung Môn đại biến, sau đó bóng dáng cũng biến mất, chỉ để lại một câu: "Ta đi rồi về!"Truyền tống trận của Ma tộc!Sắc mặt thị vệ trưởng Ma tộc Thôi Chương Uyển tái nhợt, lão ta đang truyền đạt nhiệm vụ xuống cho hạ nhân.Bỗng nhiên bầu trời xa xa xuất hiện cột sáng khổng lồ, trong mắt lão ta hiện lên tinh quang, lập tức điểm tướng: "Nhan Ba, Hình Tác, hai người các ngươi theo ta đi một chuyến. Lần này không chừng có thần khí xuất thế, Thánh tộc chúng ta nhất định phải lấy được, tuyệt đối không thể để cho Nhân tộc lấy được..."Dưới chân núi Thủ Tiên, bọn Thiều Thừa đã đợi nửa tháng.Tâm Thiều Thừa không cách nào yên tĩnh lại, nhiều lần muốn tự mình xông vào núi Thủ Tiên.Ung Y làm bằng hữu ở bên cạnh an ủi Thiều Thừa hết lần này đến lần khác: "Thiều huynh ngươi không cần lo lắng. Tiểu tử kia tuy rằng hỗn đản, nhưng hắn cũng không phải hạng người lỗ mãng."Thiều Thừa nghe vậy, trong lòng hơi bình tĩnh lại: "Ngươi nói không sai, haiz, hiện giờ, chỉ có thể chờ."Mà Liễu Xích lại là kẻ cố ý dội nước lạnh bên cạnh: "Lên phía trên cho dù là Luyện Hư đến, cũng phải ngã xuống thôi. Không chừng tiểu tử nhân loại kia đã chết rồi."Mỗi khi Liễu Xích nói như vậy, Thiều Thừa lại không bình tĩnh được.Bỗng nhiên mọi người cảm giác dưới chân chấn động, giống như đã xảy ra một trận động đất mãnh liệt, làm cho mọi người nghi ngờ không thôi.Đợi đến khi chấn động dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau."Xảy ra, chuyện gì vậy?"Mạnh Tiêu chỉ lên núi Thủ Tiên, kêu to: "Mọi người xem!"Mọi người theo tiếng nhìn lại, một cột sáng tráng kiện mãnh liệt xông thẳng về phía chân trời."Cái này..."Thiều Thừa thì thào tự nói: "Thiếu Khanh đã làm gì?"Trong mắt Liễu Xích lộ ra vẻ kích động, chẳng lẽ sứ mệnh trăm ngàn năm cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?Thiều Thừa vô cùng lo lắng: "Sẽ không xuất hiện biến cố gì chứ?”Ung Y ngây ngốc nhìn lên trên, tiểu hỗn đản này thật sự lợi hại như vậy sao?Nơi mà Luyện Hư kỳ đến đều phải quỳ, hắn có thể thành công sao?Mạnh Tiêu thì thán phục: "Quá lợi hại."Ánh mắt lộ ra sùng bái, đồng thời trong lòng buồn bực không thôi, thật muốn đi theo xem một chút.Thật hâm mộ Tiểu Y muội muội có một sư huynh như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận