Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 189 - Hạ Ngữ ra tay



Chương 189: Hạ Ngữ ra tayNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Phạt tiền rồi thả người sao?”“Khốn kiếp, cường độ xử phạt này không đau không ngứa.”Ngu Sưởng rất không hài lòng về chuyện này: “Tên nhãi cố ý gây chuyện kia phải dạy dỗ một trận nhớ đời.”“Hơn nữa còn tự cầm linh thạch, thật đáng ghét.”Thái độ của Tiêu Sấm cũng vậy: “Cường độ trừng phạt không lớn không chấn nhiếp được những người khác.”Lữ Thiếu Khanh bên dưới dĩ nhiên không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, tiếp tục hành động cùng đội Chấp Pháp.Lăng Tiêu Thành rất lớn, mặc dù hôm nay một lần nữa tuyên bố không được phép tranh đấu trong thành nhưng vẫn rất nhiều người không chấp hành theo.Trong thời gian ngắn ngủi nhóm Lữ Thiếu Khanh đã bắt được mấy người.Hơn nữa với bọn hắn, Lữ Thiếu Khanh chỉ phạt một ít linh thạch rồi thả bọn hắn đi.Đối với hành vi này, những người khác trong đội Chấp pháp đều nhận ra một vấn đề.Kiểu trừng phạt không đau không ngứa này không được hiệu quả lắm.An Hoài không kìm được, hắn ta nói ra vấn đề này: “Lữ sư đệ, làm thế này có vẻ không được hiểu quả lắm.”Trước đó đối với những người vi phạm lệnh cấm, đội chấp pháp nhẹ thì đuổi đi, nặng thì tru sát, như vậy có thể chấn nhiếp đạo chích cực lớn.Giờ chẳng qua chỉ phạt ít linh thạch, không đau không ngứa, chỉ càng khiến người ta coi thường.Cứ tiếp tục như vậy, uy tín đội chấp pháp vẫn không lập được mà ngược lại còn làm bọn họ mệt chết.Dường như Lữ Thiếu Khanh không hề chú ý đến vấn đề này, hắn nói: “Không sao đâu, chờ một lát.”“Chờ một lát.”An Hoài càng thêm kinh ngạc, vài đệ tử Lăng Tiêu Phái khác cũng thế.Còn có gì để đợi nữa?An Hoài còn đỡ, dù sao cũng là đệ tử thân truyền, ít nhiều cũng được nể mặt một chút.Nhưng, những đệ tử khác thì không giống như vậy.Bọn họ số người từng gặp mặt Lữ Thiếu Khanh ít càng thêm ít nên không quen Lữ Thiếu Khanh.Ấn tượng của bọn họ về Lữ Thiếu Khanh phần lớn là nỗi nhục của môn phái.Bọn họ không kìm được thấp giọng nói thì thầm.“Lữ sư huynh đang làm gì vậy?”“Không phải là tưởng rằng phạt chút linh thạch như vậy sẽ dọa được người ta đấy chứ?”“Lấy linh thạch để trừng phạt, vậy khác gì cho người ta một viên thuốc an thần chứ?”“Đúng vậy, như thế sẽ chỉ càng khiến những người kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, căn bản không sợ chúng ta.”“Ôi, chưởng môn tính toán sai rồi.”Ngay vào lúc đội chấp pháp lại bắt được một nhóm ẩu đã, trên mặt Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười.“Đến rồi!”Hạ Ngữ cũng cảm nhận được cao thủ tới rồi.Một âm thanh đột nhiên vang lên.“Hóa ra cái gọi là đội chấp pháp chỉ là một nhóm tiểu tử như các ngươi sao?”An Hoài nhíu mày, trên mặt đầu cảnh giác: “Là tiểu nhân phương nào, lén lén lút lút, có dám ra đây không?”Đám người vây xem xung quanh chấn động tinh thần.“Đến rồi!”Tình hình như vậy bọn họ đã từng gặp khá nhiều.“Khì khì, người Lăng Tiêu Phái ứng đối thế nào đây?”“Không có cao thủ, vẫn vô dụng rồi.”“Chỉ có thể tự nếm đau khổ thôi.”“Haha, có kịch hay để xem rồi...”Những người xung quanh nhao nhao cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem người của Lăng Tiêu Phái gặp xui xẻo.Sắc mặt An Hoài khó coi, hắn ta cảnh giác nhìn chung quanh, định tìm người trốn trong bóng tối kia.Tình huống thế này An Hoài đã từng gặp rồi.Chính là cao thủ không rõ thế lực đang ẩn trong bóng tối nhắm vào đội chấp pháp.Từ đó đả thương người của đội chấp pháp, làm hạ uy tín của đội chấp pháp.Hiện tại dưới sự duy trì của Lữ Thiếu Khanh, đội chấp pháp chỉ mới bắt đầu đi làm việc, những người này lại bắt đầu rồi.An Hoài không kìm được nhìn về Lữ Thiếu Khanh, ký thác hi vọng lên người hắn.Nói đúng ra là lên người Hạ Ngữ.Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận được, thực lực người tới Kết Đan kỳ trở lên, còn về phần mạnh cỡ nào thì tạm thời không rõ lắm.Lữ Thiếu Khanh truyền âm nói với Hạ Ngữ: “Trông chờ vào tỷ rồi, Hạ Ngữ sư tỷ.”Hạ Ngữ gật đầu, không nói thêm gì, nàng sải bước đi ra.Một cỗ ba động linh lực khổng lồ khuếch tán ra bốn phía.Tu sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối cười haha một tiếng: “Xem ra có cao thủ, dám phản kháng...”Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, ngữ khí của hắn ta đã trở nên hoảng sợ.“Không, không thể nào!”Giờ khắc này, tu sĩ đang nấp trong bóng tối cảm nhận được sự cường đại của Hạ Ngữ.Hắn ta luống cuống, khí tức của Hạ Ngữ khiến hắn ta cảm nhận được sự nặng nề của núi cao.Linh lực đè ép về phía hắn ta khiến hắn ta như ngã xuống biển sâu.Xung quanh đều là nước đang ép về phía hắn ta, hắn ta như một người đang ngâm trong nước, đang không ngừng giãy dụa để lấy hơi thở.“Phụt!”Cuối cùng, tu sĩ trốn trong bóng tối cũng không chịu được nữa.Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.Những người vây xem chung quanh kinh hãi, lao nhao tứ tán, gương mặt thật của tu sĩ lộ ra.Là một lão già tóc hoa râm.Mọi người nhìn thấy người này thì không kìm được kinh ngạc kêu lên: “Là Long Trì chân nhân, Hạ Chính Nhiên.”“Nghe nói thực lực đã đạt tới Kết Đan trung kỳ, cảnh giới tầng năm.”“Hóa ra là ông ấy, chẳng trách lại ra tay hung ác với người của Lăng Tiêu Phái như vậy.”“Không sai, Đô Xương linh mạch là địa bàn tu luyện của ông ta nhưng cuối cùng lại bị người của Lăng Tiêu Phái phát hiện, đồng thời bị ba phái chia cắt. Một viên linh thạch ông ta cũng không kiếm được nên trong lòng chắc chắn oán giận.”“Ông ta đã hơn hai trăm tuổi, là cao thủ Kết Đan kỳ lâu năm, ai lợi hại như vậy, một chiêu mà đã đánh bại được ông ta?”Ánh mắt mọi người hoảng hốt, nhìn lên Hạ Ngữ.Họ nhao nhao nghị luận, suy đoán thân phận Hạ Ngữ.Mặc dù không đoán được thân phận Hạ Ngữ nhưng Hạ Ngữ một chiêu đã đánh bại cao thủ Kết Đan kỳ lâu năm Hạ Chính Nhiên.Thực lực này đủ để trong lòng mọi người kiêng kị.Lữ Thiếu Khanh nhìn ánh mắt kiêng kị của mọi người, trong lòng hài lòng.Hắn đi đến trước mặt Hạ Chính Nhiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận