Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1595

Chương 1595Chương 1595
"Hừ!" Lão giả kia rất bất mãn hừ một tiếng: "Thân là gia chủ Mị gia, ngươi lại không hiểu trận pháp. Ngươi không cảm thấy xấu hổ à?"
Mị Lâu, nhị trưởng lão Mị gia, Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy, cũng là đại tông sư trận pháp của Mị gia.
Lần này, đề phòng ngừa vạn nhất, Mị Á đã cố ý mời lão ta ra tọa trấn.
Bối phận của Mị Lâu cao hơn Mị Đại rất nhiều, bị Mị Lâu quở trách Mị Đại cũng chỉ có thể cẩn thận cười cầu hòa, không dám mạnh miệng.
"Không phải là do ta ngu muội học không được sao?"
"Hừ!" Mị Lâu càng thêm bất mãn: "Ngươi còn không bằng cả tiểu nha đầu Mị Á nữa"
Mị Đại lập tức nắm chắc cơ hội, hỏi: "Mi Á có thể làm sao?"
"Hừ, đây là trận pháp cấp năm, còn là liên toàn tổ hợp trận pháp cấp năm. Dù hắn là Hóa Thần thì làm sao chứ? Trận pháp của Mi gia ta, nhìn khắp Trung Châu cũng là mạnh nhất! Hắn chỉ là một tên nhãi con chưa ráo máu đầu, đồ nhà quê lên tỉnh, có bao giờ được thấy trận pháp cao thâm như thế chưa?"
"Trận pháp cấp năm, lại thêm nha đầu Mị Á điều khiển, uy lực càng gia tăng gấp bội, không hề yếu hơn trận pháp cấp sáu đâu. Hắn không thể ngăn cản được!"
"Lại nói, nơi này không phải đơn giản chỉ có trận pháp cấp năm, hắn mà dám làm loạn, trận pháp cấp sáu cũng sẽ dạy hắn cách làm người, tiễn hắn đi đâu thai!" Mị Lâu cực kỳ tự tin vào trận pháp của gia tộc mình, hai mắt lóe lên ánh sáng sùng bái: "Nếu thực sự không được, Mị gia chúng ta còn có con át chủ bài Sau cùng."
"Đó là con át chủ bài lớn nhất mà các tiền bối để lại cho chúng ta, là chỗ dựa lớn nhất của Mị gia."
Mi Đại nghe vậy lập tức giật nảy mình: "Nhị, nhị trưởng lão, đó là trận pháp cấp bảy, nhìn khắp cả Nhữ thành cũng chỉ có một mình nhà chúng ta có được. Đối phó với một Hóa Thần nho nhỏ như hẳn thôi, không cần phải dùng đến trận pháp cấp bảy chứ?"
Trận pháp cấp bảy, Mị Á còn chưa có tư cách điều khiển.
Mà nếu dùng nó, tiêu hao quá lớn, không đến lúc gia tộc sinh tử tồn vong sẽ không thể tùy tiện dùng đến. "Hừ!" Mị Lâu hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn với sự rón rén này của Mị Đại: "Đối phó với hắn, đương nhiên không cần"
"Một thằng nhóc thôi, cũng xứng để Mị gia ta dùng đến Ngự Ma Phá Thánh trận sao?"
Dùng trận pháp cấp bảy để đối phó với Lữ Thiếu Khanh khác nào dùng đại pháo đánh muỗi, không đáng.
Muốn dùng trận pháp cấp bảy để đối phó với Lữ Thiếu Khanh còn không bằng để cao thủ trong tộc ra mặt, chỉ một lát là chơi chết hắn luôn.
Dù có phá vỡ nơi này cũng tốt hơn là dùng đến trận pháp cấp bảy.
Nhìn bãi đất trống tưởng như không có gì trước mặt, Mị Lâu cười khẳng khặc, tiếng cười khàn khàn khiến người khác phải rụt rè: "Hiện tại chắc hắn cũng đang sứt đầu mẻ trán rồi nhỉ?"
"Con chó con mèo gì mà cũng dám đến trêu chọc Mị gia chúng ta."
Mà tại một nơi mà Mị Lâu không nhìn thấy được, Lữ Thiếu Khanh đang nhàn nhã tản bộ đi qua đi lại trong trận pháp.
"Mê tung, ẩn nấp, huyễn tượng, cạm bây cùng kết hợp, dù là trận pháp cấp năm nhưng uy lực có thể bức được đại trận cấp sáu." Lữ Thiếu Khanh vừa đi vừa đánh giá: "Người của Mị gia cũng có chút thực lực."
Trận pháp này là do mấy trận pháp cấp năm kết hợp lại, mỗi trận pháp đều có chức năng của mình, nhưng lại có thể phối hợp lẫn nhau, đan xen nhau hợp thành một trận pháp cấp năm cường đại hơn, uy lực không hề yếu hơn một trận pháp cấp sáu. Bởi vậy, có thể thấy, Mị gia tự xưng là đệ nhất trận pháp Trung Châu cũng không phải khoác lác.
Hắn đi tới đây, cảnh vật trước mắt lại biến đổi, như bước đến một thế giới của lửa. Lửa cháy hừng hực không ngừng thiêu đốt nhiệt độ xung quanh, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho ánh mắt cũng vặn vẹo.
Đồng thời, một con quái vật toàn thân cháy bùng bùng có hình dạng giống sói hoang lao tới Lữ Thiếu Khanh.
Quái vật gào thét sinh động như thật, phía xa còn có nhiều tiếng gào thét hơn nữa, còn có những cái bong loáng thoáng như thể sẽ có vô số quái vật sắp lao tới đây.
Nhìn quái vật đang nhào tới, Lữ Thiếu Khanh không nghênh chiến mà thì thâm: "Gòn có người đang chủ trì sao?" Sau đó, trong chớp mắt quái vật nhào tới, hắn bước sang bên cạnh một bước, thế giới hỏa diễm lập tức biến mất không còn, hắn đi tới rừng rậm tĩnh mịch.
Đại thụ khuất cả bầu trời, chỉ có rừng cây lờ mờ.
Xung quanh tối đen, tản ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi.
Không tới mấy hơi thở, một số dã thù lờ mờ từ trong rừng đi ra.
"Ôi, thế mà vẫn kết hợp được ngũ hành, giỏi đấy."
Cười khẽ một tiếng, lần này Lữ Thiếu Khanh không vội vã rời đi mà vung tay lên, trong tay xuất hiện một đống vật liệu: "Trận pháp của các ngươi quá thấp, để ta giúp các ngươi thăng cấp."
Lấy khả năng hiện tại của Lữ Thiếu Khanh, muốn phá trận pháp hiện tại dễ như ăn kẹo. Nhưng cứ như thế mà phá hủy, người ngoài sẽ biết ngay.
Chẳng bằng chơi với bọn họ một chút.
Trận pháp cấp năm, mặc dù hiện tại đang bị người ta điều khiển nhưng hắn muốn cải tạo bên trong một chút vẫn dễ như trở bàn tay.
Giống như một người cùng điều khiển vận hành mấy cái máy một lúc vậy.
Hắn là kỹ sư máy móc cao cấp, có thể nâng cấp máy trong khi máy vận hành.
Tôn giả trận pháp - đây là chỗ dựa mà hắn dám ở đây.
"Dựng năm đại trận ngũ hành rồi kết hợp lại thành một đại trận còn cường đại hơn."
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng như đi dạo, xuyên qua đại trận, bắt đầu thay đổi một chút.
Hiện tại, xung quanh tối đen, trong rừng ẩn giấu vô số hung thú, ngay cả cây cối cũng tỏa ra khí tức quỷ dị, như muốn ăn thịt người vậy.
"Trận mộc trong ngũ hành!"
Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, vung tay lên, từng dòng trận văn hiện ra giữa không trung, vô số vật liệu rơi xuống đất, như có sinh mệnh mà bay đi rơi đúng vào vị trí đã định trước, không hề vào trong đại trận.
Xung quanh đại trận đã bị thay đổi một cách thầm lặng.
Khí tức xung quanh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, cây cối cũng đu đưa theo gió, như một khu rừng thật sự, gió nhẹ hiu hiu.
Thêm vài phần khí tức thiên nhiên, bớt đi vài phần quỷ dị kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận