Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1557

Chương 1557Chương 1557
Đánh không lại còn học người ta làm màu?
Làm màu thì làm màu nhưng cũng đừng liên lụy đến bọn hắn chứ.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cười hắc hắc: "Không sao, không có vấn đề."
Lục Vô Song không kìm được mở miệng, hết sức tò mò: "Vì sao? Chính ngươi cũng nói, đánh không lại Tân Hồng thượng nhân."
"Đánh không lại, ta có thể chạy."
Câu trả lời giản dị tư nhiên khiến Lục Vô Song cũng muốn thổ huyết.
"Công tử, ngươi chạy, chúng ta thì sao?" Lục Hắc thực sự nhịn không được, đứng ra, lớn tiếng hét lên.
Tên này không bình thường, muội muội của mình có vẻ như rất có hứng thú với hắn.
Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Hành vi hiện tại của Lữ Thiếu Khanh thực sự khó mà phù hợp với hình tượng cao thủ, mấy người Lục Hắc cũng từ từ quên mất vừa rồi Lữ Thiếu Khanh búng tay một cái đã diệt sát một tu sĩ Kết Đan kỳ, lá gan lớn hơn.
"Các ngươi lưu lại giúp ta cản trở." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Sau khi †a chạy được, đợi khi thực lực mạnh lên, trở lại báo thù cho các ngươi."
"Phụt!"
Mấy người Lục Hắc bị chọc tức đến mức muốn phát điên.
Còn báo thù?
Với loại tính cách này của ngươi sẽ chạy được bao xa chạy bấy xa.
"Vì sao?" Du Tế không rõ: "Nếu công tử đánh không lại, vì sao còn muốn trêu chọc Tân Hồng thượng nhân?"
Đây không phải muốn chết sao?
"Ngươi sờ thử lương tâm của mình đi, ta đang bênh vực kẻ yếu, ra mặt cho các ngươi đấy." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Chu Dật Tu nói: "Nếu không, có phải hắn sẽ cướp năm mươi vạn linh thạch của các ngươi không?
"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, các ngươi không cần cảm kích ta."
Cảm kích?
Chúng ta bây giờ muốn cắn chết ngươi.
Cho dù là Du Tế, hay Lục Hắc, Lục Vô Song hay những người khác đều cạn lời rồi. Ai muốn ngươi xuất thủ?
Ngươi là đang hại người hại mình.
"Công tử, nếu đã vậy, ngươi ta mỗi người đi một ngả, chúng ta dùng phi thuyền giúp ngươi hấp dẫn sự chú ý của Tân Hồng thượng nhân, thế nào?" Đôi mắt Du Tế xoay động, lập tức đưa ra một biện pháp.
Bất kể thế nào, giờ tách tên này ra trước rồi hằng tính.
Loại người này, không tách ra, chẳng lẽ giữ lại để mọi người tận diệt sao?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vô cùng ngoan cố, vẫn là câu nói kia: "Không, mọi người là đồng bạn, không thể tách ra, muốn đi cùng đi"
Du Tế nhịn không được, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, sự chịu đựng của hẳn ta cuối cùng cũng bị hao mòn hầu như không còn, hắn ta gào lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa chỉ vào Chu Dật Tu nói: "Cho hắn xem thế nào gọi là cướp bóc."
"Ta không quen nhìn loại không phóng khoáng này, năm mươi vạn viên linh thạch, nhìn là biết keo kiệt."
Haizz, đã từng nhìn thấy những khoản tiền lớn nên con số nhỏ không chấp nhận được nữa rồi.
"Công tử.." Du Tế suýt nữa quỳ xuống trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi mang theo hắn đi tìm Tân Hồng thượng nhân có được hay không?”
"Mấy người chúng ta thật sự là trêu chọc không nổi Tân Hồng thượng nhân."
Chuyện giữa Nguyên Anh kỳ các ngươi thì liên quan gì đến tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ chúng ta chứ? Chúng ta không muốn xem vào.
"Cái gì mà không thể trêu nỗi, hắn đã chọc tới các ngươi rồi thì phải đánh lại, đừng sợ."
"Nam nhân đại trượng phu, sợ cọng lông."
Du Tế thổ huyết.
Chúng ta nếu là có thực lực kia, chúng ta khẳng định không sợ.
Thậm chí, có thực lực, chúng ta bây giờ sẽ thu thập ngươi ngay.
Quá đáng ghét.
Du Tế thấy không cách nào thuyết phục được Lữ Thiếu Khanh, dứt khoát chuyên tâm điều khiển phi thuyền, khống chế phi thuyền để trốn đi thật xa.
Tốc độ rất nhanh, dưới sự điều khiển của Du Tế, tốc của của phi thuyền đã vượt xa tốc độ nó nên có. Lữ Thiếu Khanh ngồi trên cột buồm, nhìn cảnh sắc chung quanh không ngừng lui lại, ngoài miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Cố lên, tranh thủ thời gian chạy, chạy nhanh, không chừng có thể vứt Tân Hồng thượng nhân lại."
Lữ Thiếu Khanh nhìn phi thuyền nhanh như điện chớp, nụ cười trên mặt càng tăng lên.
Hắn cố ý tìm tới Du Tế, đây là một trong những nguyên nhân.
Ở Đốn thành nghe thấy có người khen kỹ thuật điều khiển của Du Tế.
Đã muốn ngồi thuyền miễn phí thì phải tìm người có bản lĩnh một chút chứ không thể tùy tiện tìm một kẻ bình thường được.
Tìm kẻ lợi hại một chút, trên đường có lẽ sẽ còn xảy ra vài chuyện thú vị, vậy mới phù hợp kế hoạch của hắn.
Hiện tại Du Tế liền thể hiện ra kỹ thuật điều khiển phi thuyền của hắn ta.
Chiếc phi thuyền này cũ kỹ, nhưng trải qua cải tạo của Du Tế chẳng những kiên cố, mà tốc độ cũng nhanh.
Loại tốc độ này đã không kém tốc độ của mấy Nguyên Anh kỳ hàng lởm là mấy.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, trong lòng âm thầm nghĩ.
Loại người như Du Tế nếu ở vào thời đại kia của hắn chắc chắn là một tay độ xe giỏi.
Nhưng mà...
Tốc độ của phi thuyền mặc dù nhanh, nhưng muốn thoát khỏi một Nguyên Anh kỳ vẫn còn thiếu một chút.
Thuấn di của Nguyên Anh kỳ, phi thuyền không thể so sánh được.
Cho nên dù Du Tế lái phi thuyền chạy rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn là bị đuổi tới.
"Ha ha..."
Trên bầu trời, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, âm thanh tràn đây khinh thường.
Mấy người Du Tế trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, huyết khí trong cơ thể lăn lộn, phi thuyền cũng lập tức dừng lại.
Một tiếng cười lạnh đã suýt nữa khiến bọn hắn bị thương, từ đó có thể thấy được uy lực của Nguyên Anh kỳ.
Đến rồi!
Mấy người Du Tế để lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, bọn hắn không thể trốn thoát.
Đối mặt với một vị Nguyên Anh kỳ phẫn nộ, mấy người bọn hắn chết chắc. "Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi!" Những người khác nhao nhao kêu rên lên, vẻ hoảng sợ không ngừng tràn ngập.
"Vội cái gì?" Đến một bước này, Du Tế ngược lại rất bình tĩnh, hắn ta hét lớn một tiếng, bảo thủ hạ bình tĩnh lại.
"Dù sao cũng đến nước này rồi, dù thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được gì. Ngẩng đầu lên hết cho lão tử, cho dù có chết cũng phải chết đường đường chính chính, đừng để người ta chê cười."
Mặc dù là tu sĩ thực lực thấp nhưng bọn hắn cũng có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm riêng của mình.
Điểm này khiến cho Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu.
Cũng không tệ lắm!
Không lâu sau, Tân Hồng thượng nhân xuất hiện, một nam nhân mặt trắng không râu, trông khá hòa khí, một thân đạo phục màu xám tro khiến hắn ta nhìn như một vị cao nhân thế ngoại.
Đám người không kìm được so sánh ông ta với Lữ Thiếu Khanh một chút, trong lòng không kìm được châm chọc.
Bàn về dáng vẻ cao nhân, Tân Hồng thượng nhân còn giống hơn cả Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ thế này mới phù hợp với khí chất Nguyên Anh kỳ.
Tân Hồng thượng nhân sau khi đến, nhìn đồ đệ của mình ngồi liệt trên boong thuyền, sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu. Chương 1558
Chu Dật Tu thấy sư phụ mình tới trong mắt dấy lên hi vọng, kích động đến suýt chút khóc lên: "Sư phụ, sư phụ, cứu con, cứu con..."
Tân Hồng thượng nhân nhìn thấy dáng vẻ đồ đệ như vậy sát ý không kìm được lộ ra, căn răng, giọng căm hận nói: "Tốt, tốt, dám đối đãi với đồ nhi của ta như vậy, xem ra các ngươi ngán sống rồi."
Khí tức cường đại phát ra, ép cho phi thuyền vang lên tiếng rắc rắc.
Mấy người Du Tế cảm nhận được áp lực cường đại như một ngọn núi ép trên người bọn hắn, lúc nào cũng có thể đè bẹp bọn hắn.
Sắc mặt mọi người điên cuồng thay đổi, đây chính là thực lực Nguyên Anh kỳ sao?
Chỉ là khí tức tán ra đủ để bọn hắn không thể động đậy.
Du Tế càng âm thầm kêu khổ, loại trạng thái này, đừng nói phản kháng, ngay cả cử động một ngón tay cũng khó khăn.
Rốt cuộc hắn ta cũng là Kết Đan kỳ, mạnh mẽ chống đỡ, hành động trước tiên, hắn ta chật vật bước lên phía trước, như gánh ngàn cân, gian nan ngẩng đầu: "Tiền, tiền bối."
"Hừ"
Tân Hồng thượng nhân hừ lạnh một tiếng, một sức mạnh vô hình đâm trên người Du Tế.
"Phụt!"
Du Tế phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài, tung mạnh lên boong tàu, máu trong nháy mắt đã chảy hơn phân nữa.
"Đội trưởng!"
"Lão đại!"
Những người khác nhao nhao hô to, vô cùng lo lắng.
Nhưng mà bọn hắn không cách nào động đậy, căn bản không làm được cái gì.
Lục Hắc cao thủ thứ hai của đội ngũ căn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, trường đao trong tay keng một tiếng ra khỏi vỏ.
Thân đao trắng noãn như tuyết, phong mang chỉ khí cuốn tới như thần binh tuyệt thế.
A?
Lữ Thiếu Khanh không kìm được kinh ngạc một chút. Đao này bất phàm, chí ít cũng cấp bậc tứ phẩm.
Nó vẫn luôn được Lục Hắc ôm trông ngực nên hắn chưa hề nhìn ra.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, thì thầm trong lòng.
Xem ra hai sư huynh muội Lục Hắc, Lục Vô Song hẳn là có chút lai lịch, bằng không thì cũng không có được đao tốt như vậy.
Đao quang lập loè, Lục Vô Song cầm trong tay trường đao, bộc phát ra khí tức mạnh mẽ nhất của hắn ta, đánh xuống một đao với Tân Hồng thượng nhân.
Đao khí cường đại quét ngang, đao phong trận trận, người cùng cảnh giới có thể ngăn cản được một đao kia ít càng thêm ít.
Nhưng đối thủ của Lục Hắc là Tân Hồng thượng nhân mạnh mẽ hơn hắn ta vô số lần, tồn tại Nguyên Anh kỳ.
"Đao là đao tốt, đáng tiếc, người quá yếu."
Tân Hồng thượng nhân cười lạnh một tiếng, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, đao khí như nến tàn bị thổi tắt, Lục Hắc phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.
Tân Hồng thượng nhân ngẩng đầu đứng ngạo nghễ, ánh mắt âm u nhìn toàn trường, lạnh lùng nói: "Các ngươi, đều phải chết!"
"Ta cũng sẽ không để các ngươi được chết thoải mái đâu."
Nói xong, ông ta chú ý đến Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn ngồi trên cột buồm.
Lữ Thiếu Khanh ngồi bên trên cột buồm, bình tính nhìn ông ta.
Tân Hồng thượng nhân không để trong lòng, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bất động, chỉ tưởng Lữ Thiếu Khanh bị dọa đến không cách nào động đậy, không thể đi xuống.
Bây giờ nhìn lại, hắn ngồi trên đó cần bao nhiêu chướng mắt có bấy nhiêu chướng mắt.
Ta đã tới rồi, ngươi còn dám ngồi ở chỗ này xem kịch?
"Thật to gan, còn dám ngồi trên đó?"
Ông ta vung tay lên, một cỗ kình phong gào thét lao về phía Lữ Thiếu Khanh, định đánh Lữ Thiếu Khanh xuống.
Chu Dật Tu lại hét lên một tiếng: "Sư phụ, cẩn thận một chút!"
"Chính là hắn."
Chính là hắn?
Tân Hồng thượng nhân nghe vậy trong lòng cười lạnh.
Vừa hay, ta sẽ thu thập ngươi.
Chỉ là tiểu tử, không biết sống chết.
Lữ Thiếu Khanh rất trẻ trung, loại tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Tân Hồng thượng nhân chỉ cần nhìn thoáng qua đã đại khái đoán ra tuổi tác của Lữ Thiếu Khanh.
Tuổi trẻ, khí tức còn hết sức bình thường, đủ loại biểu hiện đều khiến Tân Hồng thượng nhân không để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
Còn về phần hồi báo của bọn thủ hạ nói rằng bị người ta một kích đánh thành huyết vụ, trong mắt Tân Hồng thượng nhân chỉ như nói khoác.
Ông ta còn không làm được như vậy, sao người khác không thể làm được chứ? Người làm được sẽ chạy tới nơi hoang vu này sao?
Tân Hồng thượng nhân cười ha ha, nói với Chu Dật Tu: "Xem vi sư sẽ thu thập như thế nào đây."
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, trên mặt ông ta bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn.
"Chát."
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, vang vọng toàn trường, hoàn toàn Tĩnh mịch.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Đần độn nhìn vết tay đỏ rực trên mặt Tân Hồng thượng nhân, khó có thể tin.
Du Tế nằm trên boong thuyền, hai tay ôm đầu theo bản năng.
Điên rồi, tuyệt đối điên rồi! Tên này, đúng là không sợ chết.
Tát thẳng một tát lên mặt người khác.
Lần này mọi người triệt để vạch mặt, sự tình triệt để không có cách nào hòa giải được.
Tân Hồng thượng nhân cảm thấy trên mặt bỏng rát, một ngọn lửa giận bộc phát trong lòng, bay thẳng đỉnh đầu, thiêu đốt lý trí của ông ta, khiến cặp mắt ông ta trở nên đỏ bừng như dã thú phẫn nộ phát ra tiếng gào thét.
"Đáng chết, ta phải giết ngươi, chém ngươi thành muôn mảnh, đốt cháy linh hồn ngươi ngàn vạn năm."
Lần này, giọng Chu Dật Tu tiếp tục truyền đến: "Sư phụ, hắn nói hắn là Nguyên Anh sơ kỳ!"
Nguyên Anh sơ kỳ? Tân Hồng thượng nhân càng thêm phẫn nộ, ông ta tin.
Ông ta cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, bị người người cùng cảnh giới đánh lén một tát đúng là rất bình thường.
Nhưng, ông ta bị tát một cái như vậy trước mặt bao người, thù này, thế giới chưa bị hủy diệt thì không thể nào biến mất.
Lữ Thiếu Khanh lại cười tửm tỉm vươn tay ấn xuống, ra hiệu Tân Hồng thượng nhân bình tĩnh đừng sốt ruột: "Ôn ào cái gì?"
"Ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện có được không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người cạn lời.
Cho dù là Tân Hồng thượng nhân hay bọn Du Tế đều vô cùng hoài nghỉ có phải Lữ Thiếu Khanh não tàn rồi không. Ngươi tát người ta một tát ngươi còn muốn người ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện?
Đồ đần cũng biết đánh người xong thì không thể hòa giải mà.
"Ha ha.." Tân Hồng thượng nhân giận quá mà cười: "Lần này, ai cũng không thể cứu được ngươi."
Lữ Thiếu Khanh rất hiếu kì hỏi: "Ta có thể hỏi một chút, ngươi dự định đối phó ta như thế nào không?"
Ánh mắt Tân Hồng thượng nhân nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn người chết: "Rút linh hồn ngươi ra thiêu đốt từng chút từng chút một, khiến ngươi kêu rên vạn năm."
Giọng rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra hận ý vô tận. Chương 1559
"Vì sao?" Lữ Thiếu Khanh vô tội nháy mắt mấy cái khiến đám người một lần nữa khẳng định Lữ Thiếu Khanh là một kẻ ngu.
Vì sao?
Ngươi còn dám hỏi vì sao?
Ngươi cũng không thử nhìn lại xem mình đã làm gì?
Lữ Thiếu Khanh dường như kịp phản ứng lại, tay làm một động tác giả trong không khí, nói: "Cũng vì như thế nào?"
"Không sai." Tân Hồng thượng nhân nhìn động tác của Lữ Thiếu Khanh, cảm thấy mặt mình đau thêm vài phần, biểu cảm lộ ra mấy phân dữ tợn: "Không chém ngươi thành muôn mảnh, khó tiêu mối hận trong lòng ta."
Lữ Thiếu Khanh không nhìn Tân Hồng thượng nhân hận ý ngập trời, ngược lại khinh bỉ: "Hẹp hòi!"
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn hẹp hòi như vậy!"
Hẹp, hẹp hòi?
Tân Hồng thượng nhân suýt nữa thì thở dốc.
Du Tế cũng không kìm được thấp giọng rên rỉ, không biết là thân thể của mình đau đớn, hay là bởi vì biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta rên rỉ, nói với người bên cạnh: "Tên này, chắc chắn đầu có có vấn đề."
Đồng bạn vây quanh hắn ta nhao nhao gật đầu.
Không sai, đầu óc tên này tuyệt đối có vấn đề, có vấn đề cực lớn. Đánh người ta một tát còn dám nói hẹp hòi, thiên hạ duy nhất mình hắn.
"Giỏi, giỏi!" Tân Hồng thượng nhân càng hận hơn, còn dám nói ta hẹp hòi, vậy thì ta cho ngươi biết thế nào là hẹp hòi.
"Ta phải đem ngươi..."
Tân Hồng thượng nhân vừa mở miệng, nhưng mà sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh vung tay một cái.
"chát!"
Lữ Thiếu Khanh lại tát ngược lời của ông ta trở về.
Một tiếng bạt tai thanh thúy một lần nữa vang vọng toàn trường.
"Ngươi..."
Lửa giận của Tân Hồng thượng nhân bị một tát này dập tắt, lý trí cũng bị đánh trở về. Nếu nói cái tát thứ nhất là bị đánh lén, Hoa Túc thượng nhân còn chưa có phòng bị gì, bị đánh, rất bình thường.
Nhưng, cái tát thứ hai, ông ta vẫn bị đánh trúng, đây không thể là bị đánh lén nữa.
Đã có phòng bị nhưng ông ta vẫn bị người cùng cảnh giới đánh trúng, ông ta không xứng đáng làm tu sĩ.
Lần thứ hai bị đánh trúng cũng chỉ có một khả năng, thực lực của đối phương mạnh hơn ông ta.
Tân Hồng thượng nhân kinh ngạc, tên vô lại mặt người dạ thú trước mặt là một tồn tại mạnh mẽ sao?
Là một lão gia hỏa kinh khủng giả vờ non nớt sao?
Lúc này, giọng Chu Dật Tu cũng tiếp tục truyền đến: "Sư phụ, giết hắn." Bà nội ngươi!
Tân Hồng thượng nhân suýt chút nữa muốn lao tới đánh chết tên đồ đệ ngốc này.
Không thấy sư phụ ngươi đã bị hai cái bạt tai sao?
Đây là thực lực Nguyên Anh sơ kỳ nên có sao?
Tân Hồng thượng nhân hét lớn một tiếng với đồ đệ mình: "Câm miệng cho tai"
Sau đó một mực cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Gặp, gặp qua tiền bối!"
"Vãn bối có nhiều mạo phạm, mong rằng tiền bối thứ lỗi!"
Vùi
Trong phi thuyền giữa không trung, tiếng gió trong không trung rất lớn, thổi cho đám người hoảng hốt.
Hoảng hốt đến mức đám người cảm thấy thế giới này hư ảo, loại khung cảnh hư ảo này nằm mơ cũng chưa chắc có?
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh vẫn không thay đổi, vẫn cà lơ phất phơ, chẳng hề để ý, hắn cười hỏi Tân Hồng thượng nhân: "Sao?"
"Không định chém ta thành muôn mảnh, rút linh hồn của ta thiêu đốt nữa sao?"
Tân Hồng thượng nhân cảm thấy sau lưng mình đều ướt đẫm.
"Không, không dám, vãn bối không dám!"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Chu Dật Tu, hỏi: "Muốn cứu hắn sao?"
Tân Hồng thượng nhân quả quyết lắc đầu: "Hắn mạo phạm tiền bối, hắn chết chưa hết tội."
Tâm tính mỏng lạnh, có thể thấy được lốm đốm.
Chu Dật Tu dọa đến kêu to lên: "Sư, sư phụ "
"Ngậm miệng!"
Tân Hồng thượng nhân rất muốn lập tức tên đồ đệ này ra khỏi sư môn, ai bảo hắn ta dám trêu chọc tồn tại khủng bố như vậy.
"Tranh thủ xin lỗi tiền bối đi."
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: "Xin lỗi không cần, nhận lỗi đi."
"Tùy tiện đưa một tram triệu linh thạch là được rồi. Sau đó lại đưa them năm ngàn vạn viên linh thạch ngươi có thể mang theo hắn rời đi."
Lời này suýt nữa khiến Tân Hồng thượng nhân cắn lưỡi.
Tên này không có nhận biết về linh thạch sao?
Động một cái là một trăm triệu, năm ngàn vạn.
Ngươi tưởng nhà ta có linh mạch à?
Lúc này bọn người Du Tế hiểu ra.
Hóa ra đây mới gọi là ăn cướp sao?
Chẳng trách lúc ấy hắn lại khinh bỉ Chu Dật Tu.
Hóa ra, năm mươi vạn viên linh thạch hắn thấy thật sự chưa đủ phóng khoáng.
Tân Hồng thượng nhân nhịn không được nói: "Tiền bối, ngươi, ngươi đây là ăn cướp."
Thân phận của ngươi, làm loại chuyện này thật sự ổn sao? Lữ Thiếu Khanh gật đầu, biểu thị đồng ý: "Không sai, chính là ăn cướp."
Sau khi nói xong còn quay sang nói với Chu Dật Tu: "Xem đi, đây mới gọi là ăn cướp."
Chu Dật Tu sửng sờ.
Tân Hồng thượng nhân cũng sửng SỜ.
Đúng là ăn cướp.
Mặc dù rất tức giận, nhưng trong lòng ông ta cũng không kìm được nảy sinh ý niệm này trong đầu.
Tiền bối chính là tiền bối, ăn cướp cũng hào khí như vậy.
Ngắm lại mình, tọa trấn núi Đỉnh Tinh, bình thường cũng chỉ thu chút phí qua đường, một lần mấy vạn, mười mấy vạn, không phóng khoáng.
Nhìn thử người ta đi, mở miệng chính là ngàn vạn, hoặc là một trăm triệu.
Đây chính là chênh lệch.
Chẳng lẽ, đây là chênh lệch về đẳng cấp sao?
Tân Hồng thượng nhân chật vật mở miệng: "Tiền, tiền bối, vấn bối không, không có nhiều linh thạch như vậy."
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Các ngươi mỗi ngày thu phí qua đường, không kiếm được vài trăm triệu mà ngươi không cảm thấy ngại khi học người ta thu phí qua đường à?”
"Ta đòi ngươi ít như vậy coi như nể mặt ngươi rồi."
Tân Hồng thượng nhân nghe vậy, một cỗ nộ khí một lần nữa bay thẳng đỉnh đầu.
Ông ta giận quá hóa cười rồi. Thế này gọi là ít, không nhiều sao?
Con đường này cũng không phải thương đạo phồn vinh nhất, không phải tất cả mọi người đều phải đi qua từ nơi này.
Hơn nữa người đi qua nơi này không phải ai ông ta cũng dám thu, thương đội thế lực lớn, ông ta cụp đuôi, ngay cả tiếng cũng không dám thốt một tiếng.
Ở nơi như thế này, một năm có thể thu ba bốn ngàn vạn đã coi như tốt rồi.
Hơn nữa, thủ hạ cũng có người cần nuôi, một năm tiêu xài ngay cả lông cũng chẳng còn mấy cọng. Chương 1560
Mở miệng là đã đòi một trăm triệu, sao ngươi không đi cướp của ngũ gia tam phái luôn đi?
Gần đây ông ta sắp đột phá, chỗ cần dùng linh thạch càng nhiều hơn, giờ ông ta cũng chẳng còn bao nhiêu linh thạch.
Hơn nữa, cho dù có, ông ta cũng không thể đưa nhiều như vậy.
Ông ta cần răng nói: "Tiền, tiền bối, vấn bối nguyện ý đưa cho tiền bối một ngàn vạn viên linh thạch, coi như phí nhận lỗi vì mạo phạm tiền bối, có được không?"
"Một ngàn vạn viên linh thạch?" Lữ Thiếu Khanh nghe thấy, vô cùng khinh bỉ: "Đuổi ăn mày à?" "Tiền bối, đừng nói đùa với ta."
Móa nó, nếu mà như vậy, ngươi tình nguyện làm ăn mày, ta tình nguyện đuổi ngươi.
"Ngươi thấy ta giống nói đùa người sao? Ngươi không đưa, đừng trách ta đích thân động thủ."
Lửa giận trong lòng Tân Hồng thượng nhân càng tăng lên, sát ý cũng †oát ra vùn vụt.
Tân Hồng thượng nhân còn đang giãy giụa lần cuối: "Tiền bối, chẳng lẽ thật sự không muốn cho ta một con đường sống sao?"
"Vì sao phải cho?" Lữ Thiếu Khanh †ỏ rõ thái độ của mình: "Không đưa ta sẽ động thủ."
Tân Hồng thượng nhân còn đang giãy giua: "Tiền bối làm như vậy, chẳng lẽ không sợ người ta chê cười sao?" Lời này vừa nói ra, ý niệm cuối cùng trong lòng Tân Hồng thượng nhân bị chặt mất.
Ông ta bỗng nhiên hét lớn một tiếng, linh lực trong cơ thể như ngọn núi lửa bốc cháy, hoàn toàn bộc phát.
Linh lực cuồng bạo tiết ra, uy áp kinh khủng khiếm đám người Du Tế nhao nhao thổ huyết.
Phi thuyền dưới cỗ xung kích liên tiếp nổ tung này chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn đầy trời.
Đám người Du Tế cùng rất nhiều hàng hóa đều theo hướng mảnh vụn tản mát xuống đất.
Tân Hồng thượng nhân cũng không trực tiếp nhằm vào bọn hắn, bọn hắn bị tác động theo, liên tục thổ huyết, nhưng không hoàn toàn mất đi năng lực hành động, vẫn có thể che phía trước rồi tự rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, Chu Dật Tu gầm thét với bầu trời: "Sư phụ, giết, giết hắn!"
Suýt nữa bị sư phụ từ bỏ rồi.
Nhưng Chu Dật Tu không dám tức giận sư phụ, tất thảy hắn ta đều trách Lữ Thiếu Khanh.
Nếu không phải Lữ Thiếu Khanh, tất thảy những chuyện hôm nay chắc chắn không phát sinh.
Du Tế phun máu, không dám nhìn chiến đấu trên bầu trời, hắn ta lớn tiếng phân phó: "Đi, đi mau."
Nhưng mà hắn ta còn chưa nói xong, một cỗ thi thể từ trên trời giáng xuống, nện mạnh ở trước mặt bọn hắn.
Đám người sợ hãi, tập trung nhìn vào, chính là Tân Hồng thượng nhân vừa rồi xuất thủ.
Chu Dật Tu mắt trợn tròn, nhìn Tân Hồng thượng nhân trên trán xuất hiện một lỗ máu giống như bị người ta một kiếm đâm thủng trán, diệt sát linh hồn, không có nửa phần sinh cơ
Chu Dật Tu toàn thân run rẩy, cuối cùng hai chân không chống đỡ được nữa, đặt mông ngồi dưới đất, cả người giống như choáng váng.
Mấy người Du Tế cũng tê cả da đầu, đây, đây là thủ đoạn gì?
Một chiêu đánh giết một vị Nguyên Anh kỳ, ngay cả nguyên anh trong cơ thể cũng không cách nào chạy thoát, đây là thủ đoạn kinh khủng bực nào.
Mấy người Du Tế ngẩng đầu nhìn trên bầu trời.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhõm lạnh nhạt, như một vị công tử tuấn tú không dính bụi trần, dường như người vừa xuất thủ không phải hắn vậy.
Tiểu Hắc ở trên vai vẫn nhắm mắt ngủ, chưa từng mở mắt.
Lữ Thiếu Khanh vấy tay, trữ vật giới chỉ của Tân Hồng thượng nhân rơi vào trong tay hắn, không chút do dự, trực tiếp mở ra.
Sau khi mở ra, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, ghét bỏ không thôi: "Chỉ có chút linh thạch này? Quỷ nghèo."
Trong trữ vật giới chỉ của Tân Hồng thượng nhân tính tất cả cũng chỉ hơn ba tram vạn linh thạch, tuy nhiên vật tư thì có không ít.
Đan dược, pháp khí, trận phù các thứ rất nhiều.
Xem ra là đã dung linh thạch đổi thành những vật tư này, định dùng để đột phá. Lữ Thiếu Khanh thất vọng: "Nếu đến sớm một chút không chừng có thể kiếm được linh thạch nhiều hơn một chút."
Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm một lượt, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh đảo qua đám người Du Tế.
Mấy người Du Tế bị dọa cho tê rần, lập tức quỳ xuống: "Tiền, tiền bối."
Ngay cả Du Tế cũng run rẩy không thôi.
Phải cường đại đến cỡ nào mới có thể một chiêu diệt sát Tân Hồng thượng nhân thân là Nguyên Anh kỳ.
Dễ như ăn cơm uống nước.
Cảm nhận được ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, áp lực cường đại khiến người ta như ngồi bàn chông.
Trong long Du Tế âm thầm kêu khổ, sau này ra ngoài nhất định phải tìm người xem giờ, chọn ngày hoàng đạo mới ra ngoài.
Lần này thiệt thòi lớn rồi.
Hàng hóa không còn, thuyền cũng mất.
Đến lúc đó bán quần lót cũng không đủ tiền trả nợ.
"Tiền bối, đừng, đừng giết ta!"
Đột nhiên giọng Chu Dật Tu vang lên, Du Tế ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Chu Dật Tu không ngừng dập đầu, thần sắc vô cùng hoảng sợ, chỉ vào thi thể Tân Hồng thượng nhân: "Là hản, là hắn, là hắn bắt ta đi thu phí qua đường, bởi vậy mạo phạm đại nhân."
"Hắn, hắn chết, cũng chết chưa hết tội.
Chu Dật Tu đẩy hết trách nhiệm lên người Tân Hồng thượng nhân, dường như đã quên mất Tân Hồng thượng nhân là sư phụ hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, chán ghét đối với Chu Dật Tu tăng lên, một đạo kiếm ý xuyên vào cơ thể Chu Dật Tu, diệt sát hắn ta.
Vừa rồi sau khi Tân Hồng thượng nhân xuất thủ sau đó bỏ trốn thật xa, vứt lại đồ đệ.
Giờ đồ đệ lại đẩy hết thảy tội danh lên người sư phụ.
Cũng coi là một đôi cực phẩm sư đồ.
Dạng sư đồ như thế này vẫn nên cùng xuống dưới kia, tái tạo nghiệt duyên, cùng gây họa cho đối phương, đừng gây họa cho quỷ bên dưới.
Mấy người Du Tế nhìn Lữ Thiếu Khanh giết Chu Dật Tu, dường như đã ngửi thấy khí tức tử vong. Mấy người Du Tế cảm nhận được ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, cả người run lẩy bẩy.
Bọn hắn cảm thấy sau một khắc Lữ Thiếu Khanh sẽ giết chết bọn hắn.
Lữ Thiếu Khanh cũng không mở miệng, cứ như vậy chậm rãi nhìn chằm chăm bọn hắn, khiến bọn hắn cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.
Tuy nhiên điều khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh cảm thấy vẫn tạm là những người này lại không dập đầu xin tha thứ như Chu Dật Tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận