Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 846 - Khẩu hiệu của chúng ta là không gây chuyện (tt)



Chương 846: Khẩu hiệu của chúng ta là không gây chuyện (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNữ nhân kia đã bị thương, khí tức yếu ớt, thấy phi thuyền của Lữ Thiếu Khanh thì hai mắt sáng lên, còn chưa kịp nói gì.Lữ Thiếu Khanh đã lớn tiếng nói: “Hảo hán, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi. Chúng ta đều mù cả, không nhìn thấy gì. Chúng ta là kẻ điếc, không nghe được gì.Hắn vừa dứt lời, nàng kia liền cảm thấy hơi thở nghẹn cứng trong cổ, lồng ngực đau tức, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng.Người nào thế nào? Lại có thể nhát gan sợ chết đến mức này?Đáng chết. Xem ta thu thập ngươi thế nào.Nàng ta hít sâu một hơi, vừa lao thẳng về phía phi thuyền vừa lớn tiếng gọi: “Hai vị, ta là đồ đệ của Nhuế trưởng lão của Thánh địa, Đàm Linh, sau lưng là sát thủ do các trưởng lão khác của Thánh địa phái tới, mong hai vị công tử có thể ra tay giúp đỡ.”Lữ Thiếu Khanh nổi giận. Bà tám đáng chết!Không phải nàng ta muốn cuốn hai người mình vào một cách trần trụi à?Lữ Thiếu Khanh thấy Đàm Linh vọt tới trước phi thuyền, nhịn không được mà thả thần thức cường địa ra.Đàm Linh thầm đắc ý. Hừ, hai người các ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn ư? Đừng mơ!Dù các ngươi không phải đối thủ của họ, nhưng có hai người các ngươi kéo dài thêm chút thời gian cũng tốt.Nàng ta hoàn toàn không thương hại hai người vừa xuất hiện tí nào.Không giúp cũng được, ấy thế mà còn vội vàng phủi sạch quan hệ, muốn xem như không có chuyện gì xảy ra ư?Ngây thơ!Đàm Linh thầm cười lạnh, đang định vòng qua phi thuyền, đột nhiên một cỗ thần thức cường đại vọt tới.Đàm Linh kinh dị, không kịp phản ứng. Đầu nàng ta như bị đập một cái thật mạnh.“A!”Đàm Linh kêu thảm. Lữ Thiếu Khanh nhoáng lên một cái, chớp mắt đã tới trước mặt nàng ta, hai ngón tay khép lại, một đạo cấm chế nháy mắt đã tiến vào trong thân thể nàng ta.Kế Ngôn điểm một kiếm, một đường kiếm quang xẹt qua cứng rắn chặn ba tên áo đen đang đuổi theo lại.Đàm Linh khó mà tin được, linh lực trong cơ thể nàng ta đang bị giam cầm, không thể động đậy.Dù sao mình cũng là Nguyên Anh kỳ hai, thực lực cường hãn, trong thế hệ trẻ tuổi ở Thánh địa cũng coi như là không tầm thường.Ngoại trừ Thánh tử chẳng có mấy người, thì trong lứa cùng thế hệ không ai có thể là đối thủ của nàng ta.Nhưng hiện giờ, không ngờ nàng ta lại bị người khác tóm một cách nhẹ nhàng.Cho dù nàng ta bị thương, dù bị đuổi giết đến bây giờ đã là kiệt sức, nhưng cũng không nên bị bắt dễ dàng thế.Nàng tê rần cả da đầu. Hai người này có lai lịch thế nào?Thần thức cường đại, cho dù là sư phụ cũng không chắc có thể so được.Thật là đáng sợ.Lữ Thiếu Khanh ném Đàm Linh lên boong phi thuyền, hùng hùng hổ hổ hỏi: “Cô nàng kia, ngươi đang tự đi tìm chết à?”Đáng ghét thật!Ta đã không muốn gây sự, vì sao cứ có người nhất định phải chọc tới ta chứ?Làm một mỹ nam tử an tĩnh khó vậy sao?“Ngươi… ngươi…” Đàm Linh sợ hãi, cơn đau nhức nhối trong đầu khiến cho nàng ta không biết nên mở miệng thế nào.“Ngươi cái gì mà ngươi. Câm miệng cho ta.” Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, vừa quát vừa mắng: “Đừng có ép ta đánh ngươi.”Sau đó hắn nói với ba tên áo đen kia: “Tới đây, đưa cô nàng này đi đi, ta mặc kệ các ngươi. Các ngươi đừng có tới trêu chọc ta.”Ba tên áo đen trầm mặc, ánh mắt giấu dưới áo bào đen rất hung ác, cực kỳ giống ba con rắn độc ẩn nấp trong bóng đêm, sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng sẽ bắn ra một đòn trí mạng.Sáu con mắt chạy vòng vòng trên người Lữ Thiếu Khanh. Qua một kiếm vừa rồi bọn họ đã nhận ra được sự đáng sợ của Kế Ngôn.Cuối cùng, một trong ba người áo đen mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn, khô khốc, khó nghe. “Tốt!”Đàm Linh cực kỳ sợ hãi. Nàng ta đang bị khống chế, nếu rơi vào tay ba tên áo đen kia trăm phần trăm chết chắc.Nàng ta vội hô lên: “Chậm, chậm đã, công tử hãy giúp ta, ta nguyện ý dùng trọng kim báo đáp!”Kim?Hai tai Lữ Thiếu Khanh dựng lên thẳng đứng nói với ba tên áo đen: “Chậm đã. Các ngươi chờ chút đã.”“Trọng kim báo đáp, có linh thạch không?” Lữ Thiếu Khanh hỏi đầy chờ mong.“Linh, linh thạch?” Đàm Linh hơi sửng sốt, rồi lập tức nói: “Có có, nếu công tử giúp ta, về đến Thánh địa, ta sẽ lập tức dâng lên năm mươi vạn viên linh thạch.”Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà coi trọng nàng thêm mấy phần. Tiểu phú bà đây rồi.Lữ Thiếu Khanh không cần nghĩ, lập tức thốt ra: “Một trăm. Chát!”Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh kịp tự tát một phát vào miệng mình.Mở tay ra, hắn sửa lời: “Năm trăm vạn viên linh thạch!”Đến từ Thánh địa, chắc hẳn là rất có tiền. Không đòi nhiều một tí là có lỗi với chính mình.Đàm Linh sôi trào. Thậm chí nàng có ảo giác mình có thể xông phá được giam cầm.Theo bản năng, nàng mắng: “Sao ngươi không đi cướp đi?”Lữ Thiếu Khanh rất thẳng thắn, hơi nâng Đàm Linh lên, vung tay ném nàng về phía ba người áo đen kia.“Bái bai!”Đàm Linh hết hồn, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại kiên quyết quả quyết như thế.Nàng ta liều mạng giãy dụa, lại phát hiện mình không thể động đậy được, thì hết hồn vội vàng hô lớn: “Đồng ý. Ta đồng ý là được!”Nói xong, nàng ta lại bị kéo về phi thuyền.Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với ba tên áo đen. “Tốt rồi, các ngươi có thể đi.”“Về đi, trời sắp tối rồi.”“Muốn chết!” Ba tên áo đen giận dữ. Cả ba không nhịn được nữa mà bộc phát ra khí tức mạnh mẽ nhất của mình.Ba cơn sóng không khí khủng bố như gió lốc cuốn ra bốn phía.Cả ba đều là thực lực Nguyên Anh kỳ, người áo đen ở giữa còn là Nguyên Anh tầng hai, hai người bên cạnh là Nguyên Anh tầng một.Bộc phát ra uy thế cường đại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận