Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 581 - Đi tìm sư phụ



Chương 581: Đi tìm sư phụNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua hướng đó rồi lập tức rời mắt, không dám liếc thêm cái nào.Kinh khủng cỡ ấy, nhìn nhiều một tí cũng sẽ bị phát hiện."Nơi ấy là chỗ bế quan của Hóa Thần Thiên Cung Môn ư?"Lữ Thiếu Khanh nhỏ giọng tự hỏi.Hóa Thần Thiên của Cung Môn, bây giờ vẫn đang bế quan.Hơn nữa nhìn ý của Thiên Cung Môn, trừ khi Ma tộc giết tới đây, còn không thì Thiên Cung Môn cũng không định quấy rầy vị lão tổ này.Đã biết Hóa Thần Thiên Cung Môn không dễ dàng bị làm phiền, Lữ Thiếu Khanh mới dám đến chỗ này của Thiên Cung Môn đi dạo.Tiếp đấy, bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh lại biến mất, cuối cùng xuất hiện ở một nơi cách Thiên Cung Môn một trăm dặm.Nơi này vách đá dựng đứng, chướng khí mù mịt, sâu độc hoành hành, là một địa điểm hoang vu không một ai muốn bước vào.Sau khi quan sát một lượt, Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu: "Ở đây thôi."Rồi hắn vung tay, vô số nguyên liệu xuất hiện, trên gương mặt của Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ tiếc đứt ruột: "Cái đám nhát gan Thiên Cung Môn này, đây là các ngươi nợ ta, đã tới lúc trả lại rồi."Ánh sáng trắng loé lên, linh khí tràn ngập, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh rất nghiêm túc, nguyên liệu trong tay không ngừng biến mất.Sau khi xong việc, Lữ Thiếu Khanh cười nhạt, tiếp đấy cũng biến mất, chạy về hướng Triêu Thành.Trở về Triêu Thành thì đã là hai ngày sau.Lữ Thiếu Khanh vừa quay lại, Tiêu Y lập tức nhào tới như một chú cún con."Nhị sư huynh, huynh đi đâu thế? Ta, ta còn tưởng huynh lại bỏ rơi ta rồi chạy mất."Lữ Thiếu Khanh vươn tay ấn đầu Tiêu Y lại, không để nàng tiếp tục kéo quần áo mình, hắn nói: "Ta phải đi tìm sư phụ, mọi người ở lại đây đi."Lời còn chưa nói hết, Tiêu Y tránh khỏi tay hắn, kéo quần áo ngắt ngang lời Lữ Thiếu Khanh."Không được, còn lâu ta mới ở lại đây, ta muốn đi theo nhị sư huynh."Ở lại chỗ này quá nhàm chán, ra ngoài cũng chẳng có gì chơi."Huynh không dẫn theo ta, đến lúc đó tự ta bám sau huynh.""Phiền chết mất, đi thôi." Lữ Thiếu Khanh hết cách, chỉ đành đưa Tiêu Y theo.Mạnh Tiêu khuyên Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cũng đừng lo, đến lúc đó sư phụ của ta chắc chắn sẽ rời đi cùng với sư phụ người.""Ngươi dẫn Tiêu Y muội muội quay về, chẳng phải sẽ lãng phí tâm huyết của sư phụ ngươi hay sao?"Lữ Thiếu Khanh không phản bác, chỉ đáp: "Ngươi ở lại chỗ này chờ sư phụ ngươi đi."Thực lực của sư phụ hắn chỉ có Nguyên Anh cảnh giới tầng thứ ba, ở lại đó đánh nhau với Ma tốc rất dễ gặp phải nguy hiểm.Bây giờ đã có cách, đương nhiên phải đi đưa sư phụ ra ngoài."Tức chết mất." Mạnh Tiêu giận dữ dẫm đôi chân ngắn ngủn, nhìn Úc Linh cũng đi theo, nàng ta chỉ đành nối gót.Sau khi lên thuyền, Lữ Thiếu Khanh trông thấy Mạnh Tiêu bực bội lên theo, cố ý trêu ghẹo: "Nhóc con, ngươi không ở lại trong thành đợi sư phụ của ngươi sao?"Mạnh Tiêu lại bị chọc giận đến mức giậm chân, tên này đúng là khiến người ta ghét mà.Chỉ muốn đánh cho hắn một trận, sau đó dẫm nát dưới chân.Mạnh Tiêu bực bội tìm cớ cho mình: "Ta muốn đi theo, tránh ngươi rước phiền phức cho sư phụ của ta."Sau đó nàng ta quơ nắm đấm với Lữ Thiếu Khanh, hung tợn uy hiếp: "Nếu như ngươi rước phiền toái cho sư phụ ta, ta sẽ đánh ngươi."Lữ Thiếu Khanh lười để ý đến Mạnh Tiêu, hắn quay người hỏi Úc Linh:"Ngươi còn có thể liên lạc với cái tên thị vệ trưởng gì đó không?"Úc Linh lặng lẽ đứng ra sàn tàu, bóng dáng nàng càng thêm rúng động lòng người: "Ngươi muốn làm gì?"Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.Nàng biết Lữ Thiếu Khanh lắm mưu nhiều kế, vô cùng tâm cơ.Giao du với kiểu người này bán mình đi lúc nào cũng không biết.Lữ Thiếu Khanh đột nhiên hỏi vậy, nàng biết hắn nhất định không có ý tốt, có lẽ trong đầu đã nghĩ tới làm thế nào để bán nàng.Úc Linh thậm chí lùi về sau một bước, cực kỳ cảnh giác nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đừng hòng yêu cầu ta giúp đỡ.""Ngươi đừng quên, ta đi theo là để giết ngươi."Lữ Thiếu Khanh xem thường: "Biết rồi biết rồi, không cần ngươi nhắc ta. Ta chỉ muốn nhờ ngươi đến lúc đó chuyền lời cho thị vệ trưởng của Ma tộc là được.""Lời gì?" Úc Linh không nhịn được tò mò, nàng lên tiếng hỏi, sau đó bày tỏ cự tuyệt bằng giọng điệu rất kiên quyết: "Đừng mơ.""Chớ vội cự tuyệt." Lữ Thiếu Khanh cười, dáng vẻ ăn chắc Úc Linh: "Đến chỗ đó ta sẽ nói cho ngươi, sau đấy tự ngươi quyết định có muốn bảo với thị vệ trưởng hay không.""Nhị sư huynh, là gì thế?" Tiêu Y lại không nhịn được mà hỏi, sự tò mò trong lòng cứ như con sâu bò tới bò lui, khó chịu chết mất. Nàng tỏ vẻ đáng yêu rồi làm nũng: "Nhị sư huynh, huynh nói cho ta đi, rốt cuộc huynh muốn làm gì vậy?"Trò này chẳng có chút tác dụng nào với Lữ Thiếu Khanh, hắn thậm chí còn chạy vào khoang thuyền đánh một giấc."Lái thuyền cẩn thận cho ta, đến nơi rồi gọi, còn nữa, đừng tới làm phiền ta."Ở bên tiền tuyến Ma tộc.Sắc mặt Ung Y trắng bệch, hô hấp cũng có chút khó khăn, khí tức lộ ra vài phần yếu ớt.Ông ta bị thương, cũng may vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là đã khôi phục.Nhưng!Thiều Thừa đi cùng Ung Y lại lộ ra mấy phần tức giận trên mặt."Người của Thiên Cung Môn thật quá đáng, lại dám coi chúng ta như con cờ."Khí tức của Thiều Thừa cũng không ổn định, ông cũng bị thương nhẹ.Trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Y thoáng qua vẻ giận dữ: "Người của Thiên Cung Môn lại dám che giấu thực lực của kẻ kia, đúng là đáng ghét."Nhớ lại kẻ tự xưng là thị vệ trưởng, Thiều Thừa không nhịn được mà rùng mình, bày tỏ cảm ơn với Ung Y: "Ung huynh, lần này nếu không nhờ huynh, chỉ e ta đã chết ở chỗ này."Một Ma tộc Nguyên Anh tầng thứ chín, thậm chí so với Ung Y cũng là Nguyên Anh tầng thứ chín còn mạnh hơn, Thiên Cung Môn lại không nói với bọn họ, để bọn họ chịu thiệt.Nếu như không nhờ Ung Y kịp thời cứu viện, chỉ e lần này Thiều Thừa không gặp lại được các đồ đệ mất."Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này." Thiều Thừa nói với Ung Y: "Chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận