Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1909

Chương 1909
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng mà vào lúc này, Lữ Thiếu Khanh lại nhướn mày, buồn bực.
Tiêu Y bên này còn chưa hỏi vì sao, Kế Ngôn nơi xa đã mang người suất hiện.
Hồ Yên, Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần, còn cả một Ma Thuấn cũng cùng đi theo.
Năm người bọn hắn ngoan ngoãn đi theo phía sau, không dám kít nhiều một tiếng.
“Phát hiện cái gì?” Sau khi Kế Ngôn đến hiếu kì đánh giá bốn phía, cũng không phát hiện cái gì.
Sau khi dò xét một phen lại phát hiện ánh mắt Lữ Thiếu Khanh khó chịu nhìn mình chằm chằm.
Kế Ngôn trong lòng ước lượng một phen, mình không nợ hắn linh thạch mà?
Không đúng, cho dù có nợ thì đã sao? Dù sao cũng không định trả.
“Có vấn đề gì sao?”
Kế Ngôn mặt không thay đổi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cắn răng: “Ta bảo huynh tạm thời đừng đánh chết, huynh coi lời ta như gió thổi bên tai sao?”
“Ra tay hơi nặng quá, ai bảo hắn không chống đỡ được chứ?” Kế Ngôn nhún nhún vai, không quan trọng nói: “Chết thì chết, không có gì lớn.”
Lữ Thiếu Khanh phát điên: “Cặn bã, thứ cặn bã huynh, thật sự muốn đánh chết cặn bã như huynh.”
“Huynh có biết huynh làm như vậy là thỏa mãn ý nguyện của người khác không?”
“Ai?” Kế Ngôn không rõ.
Tiêu Y nói khẽ với Kế Ngôn: “Đại sư huynh, có kẻ đứng sau màn.”
Kế Ngôn nghe vậy, lập tức có mấy phần hứng thú.
Nếu có kẻ đứng sau màn, thực lực hẳn là rất mạnh.
Lữ Thiếu Khanh bảo hắn ta lưu thủ, hắn ta nhất thời quên mất cho nên trong chuyện này thật sự là hắn ta có chút không đúng.
Cho nên, hắn ta quyết định lấy công chuộc tội: “Đến lúc đó gặp cái gọi là kẻ đứng sau màn, cứ để ta đi đối phó.”
“Đối phó cọng long.’ Lữ Thiếu Khanh khó chịu khẽ nói: “Đến lúc đó gặp có thể chạy bao nhanh chạy bấy nhanh.”
“Ai đi đối phó kẻ đó con mọe nó chính là đồ chim ngốc.”
Người có thể bày ra trò chơi lớn như vậy sẽ là một tồn tại đơn giản sao?
Đương nhiên có thể chạy bao xa chạy bấy xa rồi.
Có điên mới bước lên đánh với kẻ sau màn.
Kế Ngôn cười lạnh một tiếng, đả kích không chút lưu tình: “Đừng có mà nói trước.”
“Vậy thì đã sao chứ?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Ta cứ nói trước vậy đấy, huynh cãi à?”
“Cho dù có phải tiến lên cũng là huynh lên, nếu như ta lên, họ của ta sẽ ghi ngược.”
Tiêu Y ở bên cạnh trợn trắng mắt.
Công thức vạn năng của Nhị sư huynh.
Mấy người Hồ Yên đứng bên cạnh tựa như người đứng ngoài cuộc, không thể hòa vào với nhóm người Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi tới đây, Lữ Thiếu Khanh cũng không để ý đến bọn hắn, nhưng bọn hắn không có lời oán giận, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã thể hiện thực lực của bọn hắn, thế giới cường giả vi tôn, dù bắt bọn hắn đứng đây ba ngày ba đêm bọn hắn cũng không dám có nửa lời oán giận.
Bọn hắn ở bên cạnh lắng tai nghe nhóm Lữ Thiếu Khanh nói chuyện.
Mà Hồ Yên rốt cục không kìm được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi thăm: “Có kẻ đứng sau màn gì sao? Là ai?”
Kẻ đứng sau màn có thể được Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thảo luận, ngẫm thôi cũng thấy đáng sợ.
Hồ Yên rất thông minh, trong lúc nhất thời liền nghĩ ra được rất nhiều.
Trận chiến giữa tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú không phải như lời Ma Thuấn đã nói, để nhất thống Yêu giới?
Dường như Hồ Yên ngửi thấy mùi vị âm mưu nồng nặc.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nghiêm túc nói: “Không có, ngươi nghe thấy ở đâu vậy?”
Hồ Yên vô cùng cạn lời.
Ngươi cho rằng chúng ta là kẻ điếc à?
Những lời các ngươi vừa nói chúng ta đã nghe thấy không sót một chữ.
“Được rồi, giờ mọi người ai đi đường nấy đi, các ngươi đi cứu vớt Kỳ thành của các ngươi, chúng ta đi tìm chim của ta.”
“Mọi người xin từ biệt.”
Sau đó, trừng Ma Thuấn một chút: “Tiểu tử, ta nể mặt chim của ta, tạm thời buông tha ngươi.”
“Chờ sau khi ta tìm được chim của ta, hỏi rõ ràng, ngươi dám gạt ta, ta sẽ nhổ từng cọng lông chim của ngươi đấy.”
Ma Thuấn ngây ra, hắn ta khom người một cái thật sâu với Lữ Thiếu Khanh.
“Công tử, giờ chúng ta còn nơi nào có thể về nữa? Mặc Trường Túy chạy trở về, ta trở về nhất định sẽ bị đối đãi như gian tế,”
Ma Thuấn cảm thấy mình lên phải thuyền giặc, đã không xuống nổi rồi.
Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi nhìn qua Kế Ngôn: “Huynh không giết hắn?”
Kế Ngôn thành thật nói: “Khi dễ hắn không có ý nghĩa.”
Lữ Thiếu Khanh nổi trận lôi đình, lúc này rút kiếm ra: “Mẹ nó, còn đem theo đám vướng víu này đến, ta chém chết huynh.”
“Ta sợ đệ à?”
Lúc này hai người xông lên trời, chém giết lẫn nhau.
“Gừ!”
“Vù!”
Trên bầu trời, một con thần long, một con phượng hoàng đang va chạm kịch liệt.
Kiếm quang loá mắt, kiếm ý oanh minh.
Hai cỗ kiếm ý không ngừng va chạm, thiên địa rúng động, tựa như tận thế làm cho người sợ hãi.
Mấy người Hồ Yên đi theo cùng trợn mắt hốc mồm nhìn lên bầu trời.
Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại kiếm ý đáng sợ.
Hai cỗ kiếm ý, một cỗ phong mang tất lộ, như là tồn tại sắc bén nhất trên thế gian.
Một cỗ bạo liệt hung ác, giống như con hung thú tính tình nóng nảy nhất thế gian.
Hai cỗ kiếm ý va chạm, bọn người Hồ Yên cảm thấy không khí mình hít thở cũng bị nghẹn chứ đừng nói đến cảm giác da thịt bị cắt đứt kia.
“Đây, đây là đánh nhau sao?”
Hồ Tuyết lắp ba lắp bắp nhìn qua Tiêu Y hỏi.
Cảm thụ được ba động truyền đến, tất cả mọi người cảm thấy song phương là đang đánh thật, tuyệt đối không chỉ gặp dịp đùa vui.
Mấy người Hồ Yên cũng nhìn qua Tiêu Y.
Luận bàn giữa sư huynh đệ gặp nhiều rồi nhưng một lời không hợp liền đánh nhau, bọn hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Tiêu Y vô cùng bình tĩnh, bày tỏ nói: “Yên tâm đi, hiện tượng bình thường.”
Hai vị sư huynh trên đường đi có thể nhẫn nhịn không đánh nhau đã rất hiếm thấy rồi.
Lần này Đại sư huynh biết thực lực Nhị sư huynh tăng lên, củi khô lửa bốc, sao có thể nhịn được.
Ai, tương ái tương sát.
Tiêu Y nói với mọi người: “Xem kịch đi.”
Nhưng mà nhìn một chút, Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn càng đánh càng xa, ba động càng ngày càng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận