Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 412 - Tự tìm đường chết



Chương 412: Tự tìm đường chếtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ầm ầm!”Tiếng nổ to lớn vang lên, đất rung núi chuyển, sóng xung kích to lớn sản sinh từ vụ nổ nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía.Từng đạo bão táp linh lực tứ ngược, mọi người vây xem vội vàng thoái lui liên tục ra sau, người hơi chậm một chút liền bị sóng xung kích dính phải, liên tục thổ huyết, sợ đến mức mặt không có chút máu.Phòng ốc chung quanh trước sóng trùng kích to lớn lần lượt tung bay, nổ tung, lưu lại vô số hài cốt.Lữ Thiếu Khanh đứng trên trời, ánh mắt thêm vài phần ngưng trọng.Nguyên Anh kỳ.Nguyên Anh kỳ có thể xuất hiện ở đây chỉ có thể là Nguyên Anh kỳ của Quy Nguyên Các, sư công của Phương Lâm, Thôi Luân.Quả nhiên.Đợi khi tiếng nổ dừng lại, bụi mù tán đi.Một người trung niên đứng chắp tay, khuôn mặt lão ta thon gầy, ánh mắt như mắt kền kền, hiện ra sự hung dữ, dưới cằm để chòm râu dê khiến lão ta có vài phần khí tức thư sinh.Khí tức của lão ta tựa như núi cao nặng nề, che chở những người sau lưng.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn Thôi Luân một chút liền không để ý nữa, ánh mắt của hắn rơi lên người một lão giả sau lưng Thôi Luân,Khí tức lão giả mịt mờ, như một con sài lang già trốn trong nơi hẻo lánh, âm tàn nhìn chằm chằm ngoại giới.Lão chính là người đã hạ tử thủ với Tiêu Y.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, hung hăng đánh một kiếm về phía lão giả.Thôi Luân thấy thế ánh mắt lóe lên một tia tức giận.Ta đường đường là một Nguyên Anh kỳ đứng đây, một tiểu quỷ trẻ tuổi như ngươi gặp mặt không sợ thì cũng thôi đi, không chào hỏi cũng thôi đi, thế mà còn dám xuất thủ.Ngươi coi ta là gì?Coi như ta không tồn tại sao?Một kiếm vừa rồi Lữ Thiếu Khanh không sử dụng toàn lực, Thôi Luân không thể cảm nhận được thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh.Cộng thêm Lữ Thiếu Khanh quá trẻ tuổi, chỉ cần là những lão hồ ly có chút tuổi tác đều có thể ngửi được mùi vị cốt linh của Lữ Thiếu Khanh còn non nớt đến mức búng ra nước.Theo lẽ thường, tiểu quỷ còn trẻ như vậy thì dù có tu luyện từ trong bụng mẹ đi nữa, bây giờ cũng chưa thể trở thành Nguyên Anh kỳ.“Thật can đảm!”Thôi Luân hét lớn một tiếng, lão ta không lấy vũ khí gì ra, chỉ vung tay lên, linh lực mênh mông xông lên trời thay lão giả ngăn một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh càng thêm lạnh băng.Tên này muốn tìm chết sao?Thôi Luân thay lão giả đỡ một kiếm xong, nghiêm nghị quát: “Lữ Thiếu Khanh, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Lăng Tiêu Phái thì ngươi có thể làm càn ở đây.”Mặc Quân kiếm của Lữ Thiếu Khanh chỉ về phía Thôi Luân, giọng nói còn lớn hơn lão ta: “Người Quy Nguyên Các ra tay đánh lén đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái ta, như vậy mà muốn dấy lên đại chiến giữa hai phái sao?”Giọng nói như sấm sét cuồn cuộn truyền đến từ trên bầu trời Lai thành.Hơn phân nửa người Lai thành đều có thể nghe được.Thôi Luân biến sắc, trách nhiệm này lão ta không thể đảm đương được.Lão ta không kìm được nhìn lão giả bên cạnh một cái.Lão giả hiểu ý, lão mỉm cười, nói: “Thôi trưởng lão, việc này để ta giải quyết đi.”“Sẽ không liên lụy đến Quy Nguyên Các.”“Câu lão, người ra ngoài như vậy không sao chứ?” Một công tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Thôi Luân, khí tức trầm ổn, trong tay cầm quạt giấy, phong độ nhẹ nhàng nhẹ giọng hỏi.“Đại sư huynh từng nói, thực lực Lữ Thiếu Khanh có lẽ là Kế Đan hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy hoặc tầng tám.”Lão giả được gọi Câu lão nghe vậy, vô cùng tự tin, cười ha ha một tiếng nói: “Ta là Kế Đan kỳ cảnh giới tầng chín, Tra hiền điệt không cần lo lắng.”Thôi Luân cũng khẽ lắc đầu, lão ta không để Lữ Thiếu Khanh vào trong mắt, cười nói: “Không cần lo lắng, Câu Kham là tu sĩ Kế Đan kỳ uy tín lâu năm, cho dù đánh không lại Lữ Thiếu Khanh cũng có thể không thua trận.”Lão giả Câu Kham gật đầu: “Không sai, yên tâm đi, ta sẽ để cho hắn biết khó mà lui.”Công tử trẻ tuổi Tra Lương Tuấn nhẹ nhàng đong đưa quạt giấy trong tay, cười nói: “Nếu Câu lão có thể giết hắn thì không còn gì tốt hơn.”Câu Kham nhìn Thôi Luân một chút, trên mặt Thôi Luân không mang theo bất kể cảm xúc gì, thản nhiên nói: “Bất kể như thế nào, đến lúc đó trưởng lão ngoại môn Quy Nguyên Các sẽ luôn có một chỗ cho ông.”Câu Kham cười khì khì: “Hắn gặp phải ta là tự tìm đường chết rồi.”Câu Kham không phải người của Quy Nguyên Các, chuyện này đối với lão mà nói là một hành động chọn đội.Sau khi Câu Kham nhận được lời hứa hẹn thì trong lòng kích động, tung người lao về phía trước, lớn tiếng nói: “Lữ công tử, ta tên…”Trả lời lão là một kiếm.Lữ Thiếu Khanh không thèm phí lời với lão, người này, hắn tất sát.Hắn không hứng thú biết tên kẻ đã chết.Kiếm quang sáng chói rơi xuống, Câu Kham biến sắc.Tra Lương Tuấn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời liền khởi xướng tiến công liền thu quạt giấy lại, vô cùng khinh thường: “Chẳng trách các đệ tử đi Lăng Tiêu Phái đều nói Lữ Thiếu Khanh là một tên vô lễ.”“Giờ xem ra hắn đúng là một kẻ khiến người ta vô cùng chán ghét.”“Hắn biết đánh không lại Câu lão nên định tiên hạ thủ vi cường?”“Ngây thơ!”Nhưng trên gương mặt Thôi Luân lại tăng thêm vài phần ngưng trọng.Khi thấy máu tươi của Câu Kham bắn ra trong kiếm quang, chật vật không chịu nổi, lại cẩn thận cảm nhận khí tức khủng bố chợt lóe lên, Thôi Luân không kìm được la lên thất thanh: “Nguyên, Nguyên Anh?”Thôi Luân đã khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.Lữ Thiếu Khanh cũng là Nguyên Anh?Tra Lương Tuấn cũng há to mồm, không có chút phong độ nhẹ nhàng nào, mặt mũi đầy kinh ngạc.Còn Câu Kham thì càng hoảng sợ hơn, lão tự mình trải nghiệm nên cảm nhận được thực lực kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh rõ ràng hơn bất cứ ai.Hắn như Kiếm Tiên vung ra một kiếm, lão căn bản không cách nào ngăn cản được.Câu Kham nhìn Lữ Thiếu Khanh một lần nữa vung ra một kiếm liền hoảng sợ kêu lên: “Thôi trưởng lão, cứu mạng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận