Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 469 - Ta là người chính nghĩa mà (tt)



Chương 469: Ta là người chính nghĩa mà (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmVẻ mặt Nhan Hồng Tân kích động, một kiếm vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh đã hoàn toàn chinh phục hắn ta.“Công tử, thu ta làm đồ đệ đi.”Nhan Hồng Tân bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đập đầu lên boong tàu thịch thịch: “Mong công tử thu ta làm đồ đệ, ta muốn báo thù.”“Ngươi muốn tự sát thì ta mặc kệ ngươi.” Lữ Thiếu Khanh tránh đi, đứng ở một bên, không chút khách khí khinh bỉ: “Loại người không có đầu óc như ngươi, sống cũng chỉ liên lụy người khác.”Nhan Hồng Vũ há to miệng, muốn nói thay cho đệ đệ vài câu.Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn ngậm chặt miệng lại.Theo ý tứ của Lữ Thiếu Khanh thì nàng ta cũng là loại người không có đầu óc.Người được gọi là Tam bá kia nàng ta đã nhìn thấy rõ, là tu sĩ hai phái giả dạng, mục đích không cần nói cũng biết.Nếu không phải Lữ Thiếu Khanh ngăn cản nàng ta, nàng ta cũng sẽ lao ra, rơi vào cạm bẫy của hai phái.“Công tử, mong rằng...”“Nhìn cái quái gì.” Lữ Thiếu Khanh lấy ra một món đồ: “Thứ này, từ đâu ngươi có?”Món đồ lớn bằng bàn tay, còn có một vài vết tích như gỉ sắt bên trên.Vừa nhìn qua nó chỉ như một món đồ bình thường, vứt trên mặt đất cũng chẳng ai thèm nhặt.Nhan Hồng Tân nhìn qua, rõ ràng là món đồ ban nãy hắn ta vừa lấy ra ngăn cản một kích trí mạng của tu sĩ Kế Đan kỳ.Vẻ mặt của Lữ Thiếu Khanh lộ ra vài phần nghiêm túc, trữ vật giới chỉ của hắn đang hơi tỏa nhiệt.Thứ đồ này có cùng nguồn gốc với mấy thứ đồ trong Thời Quang ốc của hắn.Là thứ Lữ Thiếu Khanh hắn nhất định phải có được.“Cái này, cái này, ta và Tất Tụ nhặc được trong lúc thăm dò bí cảnh.”“Lúc đó nhìn thấy nó cứng vô cùng nên đã giữ lại.”“Nếu công tử thích, ta tặng người.”Nhan Hồng Tân nói sơ qua chuyện mình có được như thế nào.Lữ Thiếu Khanh thu lại: “Đây là do ta xuất thủ giành được, cần được ngươi tặng sao?”Nhan Hồng Tân ngạc nhiên, Nhan Hồng Vũ cũng ngạc nhiên.Nàng ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt cổ quái: “Công tử, vừa rồi công tử xuất thủ là vì thứ này sao?”Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Không thì sao? Ta ăn no rỗi việc à?”Trong lòng Nhan Hồng Vũ thầm chửi thề, hóa ra mình không nhìn lầm người.Cũng không trách nhầm hắn.Hắn thật sự định nhìn đệ đệ mình bị người ta giết chết mà thờ ơ.Tên khốn kiếp này, ngươi còn mặt mũi nói mình có tinh thần trọng nghĩa sao?Trong lòng Nhan Hồng Vũ thầm nghiến răng.Trong mắt hắn đệ đệ mình còn không giá trị bằng món đồ cổ quái kia.“Được rồi, tỷ đệ các ngươi đoàn tụ, thật đáng mừng, xuống thuyền tìm một chỗ chúc mừng đi.”Lữ Thiếu Khanh không có ý định để ý đến hai tỷ đệ này, hạ lệnh đuổi khách với hai người.Hắn cứu Nhan Hồng Tân một mạng, lấy đồ kia của Nhan Hồng Tân, coi như hai bên xong.Quả nhiên là tên khốn kiếp.Nhan Hồng Vũ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đuổi người thì trong lòng tức giận, các loại cảm xúc phiền muộn đều có khiến trong lòng nàng ta khó chịu không kể xiết.Giao tiếp với người này quá khó khăn.Nhan Hồng Tân nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, mong hãy giúp chúng ta một tay.”“Không hứng thú, đi đi, tranh thủ xuống thuyền, đừng ép ta xuất thủ, ta sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.”Điểm này ta tin.Trong lòng Nhan Hồng Vũ thầm nghĩ.Nàng ta cảm nhận được một cảm giác bất lực trong lòng, tên khốn này căn bản không hề coi nàng ta là mỹ nữ để đối đãi.Đúng lúc này, Kế Ngôn bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía xa, ánh mắt lợi hại như có thể xuyên thấu thời không.“Có người đến.”Gương mặt Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân mờ mịt.Bọn họ đực mặt ra nhìn Kế Ngôn đột nhiên đứng lên.Nhan Hồng Vũ nhìn Kế Ngôn áo trắng phần phật, ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ.Từ lúc nàng ta lên thuyền đến bây giờ, Kế Ngôn vẫn luôn ngồi ở mũi thuyền, không hề động qua.Hắn ta nói chuyện đã ít lại càng ít, tạo , cho người ta một loại cảm giác thần bí.Kế Ngôn cảm nhận được có người tới, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được.Mặc dù đi theo mấy ngàn dặm, nhưng người tới không hề che giấu khí tức bản thân, cứ tản ra không kiêng nể gì, như thái dương lóa mắt trên trời.Chỉ cần không mù đều có thể cảm nhận được.Khi người này càng ngày càng tới gần, hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ cũng cảm nhận được.Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, như sắp xảy ra bão tố, tất cả âm thanh đều biến mất.Áp lực nặng trĩu khiến hô hấp của hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ trở nên nặng nề, hai người cảm thấy có một ngọn núi lớn đang đè ép người mình, hô hấp khó khăn, cơ thể khó động đậy.Đây là một loại cảm giác bản năng, hai người cảm nhận được phía trước có một tồn tại kinh khủng đang đi về phía bọn họ.Nhan Hồng Vũ nhìn thấy sắc mặt đệ đệ sắc mặt tái nhợt, chống đỡ không nổi, quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, áp lực tràn ngập trong không khí khiến hắn ta hết sức đau khổ.Nhan Hồng Tân bị thương nghiêm trọng, chưa được trị liệu, dưới trạng thái này, vết thương trên người một lần nữa nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng.Nhan Hồng Vũ có lòng muốn giúp đỡ đệ đệ, nhưng nàng ta cũng vô cùng khó khăn.Hữu tâm vô lực.Bỗng nhiên, một cơn gió màu xanh lá lướt đến, Nhan Hồng Vũ cảm thấy áp lực nhẹ đi.Áp lực vô hình trên người tiêu tán thành vô hình.“Phù phù.”Nhan Hồng Tân bên cạnh đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, như là vừa ngâm nước được người ta cứu lên, hít lấy hít để từng hơi.“Thật là phế.” Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt bọn họ, lắc đầu.Nhan Hồng Vũ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt lộ ra tia cảm kích.Tên này…Mặc dù miệng lưỡi khiến người ta chán ghét nhưng ít ra cũng không phải người xấu.Chắc chắn đã giúp chúng ta hóa giải áp lực.Trong lòng Nhan Hồng Vũ vừa có vài phần cảm kích thì lại nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói: “Tranh thủ thời gian giúp hắn chữa thương đi, đừng để hắn chết trên thuyền ta, điềm xui xẻo sẽ chọc phải quỷ đấy.”Cảm kích trong lòng Nhan Hồng Vũ lập tức tan thành mây khói, tên này, thật sự khó khiến người ta cảm kích.Nói không chừng vì sợ đệ đệ chết trên thuyền nên mới có thể ra tay giúp chúng ta.Thật sự đáng ghét.“Hừ! Thật to gan.”Hừ lạnh một tiếng, như gió lạnh thổi qua, một bóng người xuất hiện ở trên trời, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm bọn họ.Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân ngẩng đầu, nhìn người tới, không kìm được la lên hoảng hốt: “Từ Cát?!”Sắc mặt hai người kinh Hoàng, ngữ khí mang theo hoảng sợ, thậm chí lộ ra tuyệt vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận